Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2016

Summer Camp - Prologue

Author: Ace
Rating: T
Genres: Horror, Action, Comedy, Fantasy, Romance, Slice of Life LOL.
Couples: HabuYuuuuuukaaaaa, NeruYurina, Manaka x wWatanabe, RisAoi, RisAnen, AkaOdanana.....
Summary: Hè rồi thì xách ba lô lên mà vào trại =)))) Trại hè đó =))) Nhưng không phải trại hè bình thường đâu... P/s: Đừng để ý cái couple AkaOdanana, sảng đấy.... Fic thứ hai viết cho nhà Keyaki. Đông nhân vật ...thiệt là đau đầu.... Bạn sẽ cố gắng giết bớt....







Prologue

Ngày cuối cùng của năm học, lễ tốt nghiệp của những đàn anh đàn chị khối trên và sự "quẩy" tưng bừng của đám năm nhất và năm hai. Cũng phải thôi, kì nghỉ hè là một trong những thú vui của thời học sinh mà. Trong suốt khoảng thời gian đó bạn có thể ngủ bao nhiêu lâu tùy ý muốn mà không lo muộn học, đi du lịch, tụ tập đàn đúm các thứ.
Về phần tôi, Habu Mizuho, tôi có thể dành chuỗi ngày dài ấy để xem những bộ anime mùa hè sắp ra mắt, hoặc cày đi cày lại đống anime cũ với bố. Thế là quá đủ cho đứa otaku này rồi.
Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy có chút gì đó hơi thiếu sót. Ngay lúc này, bên ngoài phòng học, nhìn ra từ cửa sổ, có thể thấy thời tiết đang dần trở nên oi bức và nóng nực hơn bao giờ hết. Nắng vàng phủ lên những khối hình hộp đồ sộ của ngôi trường này vẽ lên một bức tranh hài hòa hơn bao giờ hết. Tôi lại tưởng tượng cái hồ bơi ở đằng sau sẽ trông như thế nào nếu chừng ấy nắng rọi vào nó.
Xem nào...nước hồ màu xanh sẽ phản chiếu những tia sáng đó, nhiệt độ nước sẽ tăng lên và xung quanh sẽ nồng nặc mùi clo đặc trưng. Khá kinh dị theo một cách nào đó...
Nhưng không, vấn đề chính ở đây là: tại sao lại chôn chân ở nhà khi tôi có thể phiêu du đâu đó ngay lúc này, đang là mùa hè và thời tiết thật đáng ngưỡng mộ như thế này.
_ Habu!
Một bàn tay khẽ gõ vào vai tôi, nhưng nó vẫn đủ để khiến tôi giật bắn mình. Tôi quay sang, một cô gái đang nhướng một bên chân mày lên nhìn tôi. Vẫn còn ngẩn ngơ đâu đó, tôi chỉ biết nhếch miệng lên cười và không nói nổi một lời nào.
_ Sao ngồi một mình buồn thế? Qua đây bàn chuyện đi chơi với bọn tớ nào.
Đi du lịch sao? Tôi còn không nhớ lần cuối cùng cả hai bố con tôi gấp quần áo bỏ vào vali nữa...Nhưng lại có gì đó thôi thúc tôi một cách kì lạ. Có lẽ rời khỏi nhà một chút cũng không tệ lắm.
Tôi giữ cho vẻ mặt bình thản và tiếp tục lắng nghe Oda Nana trước mặt mình huyên thuyên.
_ Trường mình có trại hè đấy. Muốn đăng kí tham gia không? Tớ cũng đang suy tính chuyện đó đây.
_ Trại hè à?
Oda nhìn tôi, gương mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
_ Cậu cứ như người trên mây ấy!!! Ai cũng được phát giấy nói về việc đăng kí tham gia trại hè mà.
Tôi gượng cười, đưa ngón tay gãi gãi sống mũi một cách bối rối.
_ À thế đó là lỗi của mình rồi...
Và thế là tôi lại phải nghe Oda tóm tắt lại những thông tin nằm gọn lỏn trong một tờ giấy A4 mà không rõ tôi đã nhận được nó từ lúc nào, có thể đã ném nó đi trước khi bộ não tôi kịp tiếp thu rồi cũng nên. Phiên bản tóm tắt của Oda không ngắn hơn một mặt giấy A4 là bao nhiêu cả, nhưng ít ra nó không quá trang trọng hay quá khô cứng, điều đó khiến tôi dễ tiếp thu hơn hẳn.
Trại hè thực ra là một chuyến đi kéo dài khoảng chín mươi ngày ở một hòn đảo nhỏ tại vùng biển ở Okinawa. Ở đó họ sẽ dạy cho chúng tôi những kĩ năng cần thiết cho cuộc sống gắn với tự nhiên, cách làm việc nhóm và làm sao để có thể giải quyết những vấn đề phát sinh một cách êm gọn.
Đảo. Và biển. Tôi biết gì về hai thứ này nào? Nếu đi biển vào lúc thời tiết nóng nực như thế này thì thật tuyệt vời, và cũng sẽ thật tồi tệ vì tôi sẽ ở đó - nơi mà gần như không có gì để che nắng trừ vài tán cây hoặc có thể không có cái cây nào - suốt chín mươi ngày ròng. Kết quả là tôi sẽ bị cháy nắng một cách thậm tệ. Không rõ rằng Oda, hay bất cứ ai có ý định tham gia trại hè này có nghĩ tới những sự bất tiện đó không, nhưng tôi thực sự quan tâm đến vẻ ngoài của mình và cảm thấy quan ngại sâu sắc về lời mời của Oda dành cho mình.
Tôi ậm ừ một lúc lâu, đoạn quay sang nhìn cô gái với đôi mắt như đang khẩn cầu kia, chắc trong bụng cậu ta cũng đang mong tôi nói có lắm đây.
_ Ừmmm....thực ra....
Đôi mắt cậu ta trợn trừng lên ngay lập tức. Tôi thì không thể chắc chắn được gì với Oda, tôi còn không biết mình muốn gì. Cậu ta chồm hẳn lên bàn tôi, như đang cố gắng tạo một áp lực vô hình nào đó có thể khiến tôi đồng ý.
_ Này! Nên nhớ là ra ngoài một chút cũng không tệ lắm. Tớ hứa là sẽ không làm cậu thất vọng trong chín mươi ngày trên đảo. Làm ơn!!!
Oda chắp hai tay lên trước và hụp mặt xuống bàn. Gì chứ?! Chỉ là một chuyến đi thôi mà, cậu ta cần tôi thế sao?! Vả lại cách mà Oda nói "chín mươi ngày trên đảo" khiến tôi có cảm giác như mình là một tù nhân bị lưu đày.
Mà khoan, "ra ngoài một chút cũng không tệ lắm"?
Có phải Oda vừa nói những gì tôi đã nghĩ trong đầu không?
Mọi thứ ngày càng trở nên rối rắm khi mấy khái niệm của "mùa hè", "cắm trại", "biển", "đảo" cứ quay mòng trong đầu tôi. Đây là một chủ đề đơn giản, một cuộc hội thoại đơn giản, thế nhưng tại sao Oda cứ phải làm ầm lên. Tôi quả thật cũng không hiểu. Có lẽ cậu ta chỉ muốn cùng tôi đi đâu đó thôi, dù sao chúng tôi cũng khá thân với nhau.
Thực ra Oda làm thân với tất cả mọi người mà cậu ta gặp, một con người sôi nổi, có chút điên rồ. Tôi khá mừng vì cậu ta không ngại tiếp xúc với một đứa otaku lập dị như tôi.
Nhưng bên cạnh việc đó thì nghe nói trại hè những năm trước đây chưa hề tổ chức bao giờ, sao lại có thể đường đột thế nhỉ? Chúng tôi chưa từng được thông báo về việc này vào ngày đầu năm học. Có lẽ đó là ý tưởng của một câu lạc bộ nào đấy hay là hội học sinh chỉ vừa mới được thông qua, nếu vậy thì tôi sẽ phải xin bố một khối tiền để đăng kí tham gia đây.
_ Thôi được rồi, Dana! Mình sẽ về nhà xin phép bố.
_Thật sao?!
Oda nhảy cẫng lên vui mừng.
_ Quá tuyệt! Tớ - người sẽ khắc tên mình vào lịch sử, và cậu - "Gã khổng lồ" Habu, sẽ cùng nhau "phá đảo" cái trại hè này!!!
Đoạn cậu ta nháy mắt với tôi và giơ ngón cái lên. Tôi vừa cau mày vừa cười gượng, quay sang nhìn một Oda đang thích thú như một đứa trẻ, thở dài.
_ Cái quái gì vậy, Dana!!!
Thế là chuỗi ngày hè dài bất tận của chúng tôi bắt đầu từ đây.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét