Rating: M.
Genres: Horror, Fantasy, Romance.
Couples: KiềuNhược LOL, wMai, NanaMaiyan, NanaMaimai, WakaRei, DêMì, KitAsuka và BảyLúa, Dê với Kiichan chơi gei...
Summary: Một tối thức dậy bỗng thấy mình nằm trong lớp và những học sinh khác đang thác loạn, Kiều gia sẽ làm thế nào?
Chap 2: No Way Out
_ Sao cơ?
Fukagawa-senpai nhìn tôi, vẻ khó hiểu vẫn chưa biến mất trên gương mặt chị ấy.
_ Những tấm phim chụp X quang đó. Em biết nó là của ai.
Nghe tôi nói thế, chị liền cầm tay tôi lên và nhìn vào vết khâu, vẻ mặt hiện rõ nét lo lắng và sợ hãi.
Tôi gật đầu, rồi miễn cưỡng tiến lại phía giường nằm, nơi những dụng cụ y khoa được xếp ngay ngắn bên trên, cầm lấy một con dao mổ.
Fukagawa-senpai vội vàng ngăn tôi lại.
_ Em không thể làm thế, Nanami! Việc đó quá nguy hiểm.
_ Em không muốn phải trở thành gánh nặng cho chị, Maimai. Cho dù là ai gây ra chuyện này đi chăng nữa, mục tiêu của hắn cũng là em. Em phải làm điều này. - Tôi không nhìn chị, lạnh lùng nói, đoạn tiếp tục làm việc của mình.
Tôi nhờ senpai dùng vải buộc chặt cánh tay tôi, phía trên vị trí của vết khâu.
Tôi tìm trong những tủ thuốc một lọ cồn, rồi tiến về phía bàn làm việc trong phòng, ngồi xuống ghế.
Fukagawa-senpai suốt khoảng thời gian đó không dám rời mắt khỏi tôi. Trông chị như sắp khóc đến nơi.
Tôi hít một hơi thật sâu và tự trấn an bản thân khi dùng cồn rửa dao mổ. Con dao sắc lẻm, nhỏ như một chiếc bút bi phản chiếu lại ánh đèn khi tôi di chuyển nó trên tay.
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi ớn lạnh vì đã nhìn vào nó quá lâu. Thế nhưng tôi lại tặc lưỡi và nghĩ rằng hãy kết thúc việc này nhanh đi, dù sao tay tôi cũng đã bị rạch một đường sẵn từ trước, cơn đau sẽ không tệ như khi tự phẫu thuật cho mình từ a đến z, điều mà một bác sĩ với tay nghề giỏi nhất cũng chẳng làm được.
Tôi lấy bông thấm, đổ một ít cồn lên đó và bắt đầu lau quanh vết khâu. Cảm giác đau rát bắt đầu ập tới và những gì tôi có thể làm là cắn răng chịu đựng.
Không dừng lại ở đó, tôi cầm lấy dao mổ, chậm rãi cắt những sợi chỉ đang khâu vết rạch lại.
Không có từ ngữ nào để diễn tả cảm giác của tôi lúc này. Cơn đau giờ đây đang xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi, tôi gầm gừ trong cổ họng, bàn tay trái nắm chặt lại thành nắm đấm và đang run rẩy trong cơn đau.
_ Nanami...
_ Ở yên đó...!!! - Tôi thét.
Cố gắng lắm tôi mới mở miệng vết rạch ra được một nửa. Một ít máu rỉ ra từ bên trong.
Tôi chậm rãi luồn hai ngón tay vào trong miệng vết rạch. Cảm giác đầu tiên là đau đến mức mà không còn một từ ngữ nào có thể diễn tả được, và thứ hai là suy nghĩ ước gì tôi đã đeo găng tay trước khi làm chuyện này, kết cấu bên trong một cơ thể sống tạo cho tôi cảm giác buồn nôn.
Tôi nhớ lại cảnh mình đang chạy trên hành lang đầy máu và bộ phận cơ thể người văng tung toé với một kẻ đang cầm cưa máy đuổi theo sau.
Thật đáng sợ...
Hai đầu ngón tay tôi dường như đã chạm tới một vật gì đó cứng cáp. Hi vọng nó không phải là xương.
Dùng hết tất cả những sức lực còn lại, tôi lôi nó ra khỏi tay mình. Cảm giác kim loại cứa vào vết thương của mình khiến tôi không ngừng rên rỉ trong đau đớn.
Một mảnh kim loại nhỏ rơi ra khỏi vết rạch, bao phủ bởi máu của chính bản thân, lại trông không ra hình thù gì khiến trong bụng tôi trở nên nôn nao.
Tay phải run rẩy cầm lấy cái chìa khóa, tôi tra nó vào còng. Mở khóa thành công.
Fukagawa-senpai vội chạy đến và giải thoát tôi khỏi cái còng. Chị lau máu chảy ra từ vết thương rồi tìm cách băng bó chúng lại cho tôi.
Senpai lay lay vai tôi, người gần như sắp ngất lịm đi trong cơn đau.
_ Nanami! Tỉnh dậy đi nào. Này!
_ Xin lỗi nhé...Maimai....em không nghĩ mình còn đủ sức đâu...
Tôi nhìn chị, cười gượng, rồi gục xuống bàn trong tiếng gọi hoảng hốt đó.
------
_ Cứu với!!!
Một nhóm học sinh liên tục đập cánh cửa dẫn đến sân sau trường.
_ Không được rồi! Cả cửa này cũng bị khóa.
Có bóng người từ đằng sau tranh thủ lúc họ không chú ý nhẹ nhàng bước lại gần. Trong ống tay rộng thùng thình của chiếc áo khoác có vẻ như nhặt được của ai đó đang ẩu giấu thứ gì.
Gương mặt cô gái ấy bình thản đến khó tin, như không có chút gì là bận tâm tới việc mình bị mắc kẹt bên trong một ngôi trường vậy.
Nhóm học sinh kia quay lại và nhìn thấy cô. Họ trông giống như gặp được nước sau nhiều ngày lạc trên sa mạc vậy. Ai nấy cũng mừng rỡ vì tìm được một người khác cũng mắc kẹt ở đây. Một trong số họ sốt sắng chạy lại phía cô:
_ Xin lỗi, bạn có biết vì sao chúng ta lại bị nhốt ở đây không? Bọn tôi không thể mở được cửa chính, cửa phòng giáo viên và đây cũng không. Chắc chắn là đã có một sự nhầm lẫn nào đ...
Cậu ta đột nhiên ngừng lại, cũng chẳng buồn hoàn thành câu nói mà quỳ rạp xuống. Cô gái đó vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, tay cô ta thu lại, để lộ một con dao dính đầy máu.
Những học sinh còn lại chưa kịp định thần lại xem chuyện gì vừa xảy ra, cô gái kia đã phóng tới và tấn công họ.
Tất cả đều chạy tán loạn, và đều chịu cảnh tương tự như nam sinh kia.
Cô ta không buông tha cho ai cả, ngay cả những người nằm thoi thóp trên mặt đất đều bị kết liễu không chút do dự.
_ Ngừng lại đi!!!!
Ai đó thét lên sợ hãi khi cô đang rạch nát cổ họng của một cái xác mà mới giây trước người đó còn xin tha mạng.
Cô quay lại, một hình dáng nhỏ bé đang ngồi co cụm lại trong một góc. Trên gương mặt đầy vẻ sợ hãi đó là nước mắt.
_ Làm ơn dừng lại...
Cô gái chậm rãi tiến tới gần, ánh mắt có vẻ hiếu kì. Như một đứa trẻ lạ lẫm nhìn một thứ mà nó chưa thấy bao giờ.
Người đang co ro trong góc ngước lên nhìn cô. Ánh mắt họ gặp nhau. Một người thì sợ hãi và khẩn cầu, người kia thì ngẩn ngơ, trông giống như lần đầu được tận hưởng một thú vui nào đó của cuộc sống vậy.
Cô gái kia, máu từ tay phải chảy xuống mũi dao, rỏ xuống đất từng giọt một bỗng dưng vứt bỏ con dao đi. Đoạn cô cho tay vào túi áo khoác lấy ra một chiếc khăn mùi soa và cố gắng lau sạch các vết máu.
Cô gái bé nhỏ trong lòng có chút mừng rỡ, xen lẫn tò mò khi thấy người kia vừa nãy đang giết chóc không ghê tay, giờ đang như một đứa trẻ muốn chuộc lỗi với người lớn. Cô tự hỏi con người này thực sự là như thế nào.
Có một vài chỗ trên tay lau không sạch máu khiến cô gái kia trở nên cáu gắt, sắc mặt có chút căng thẳng. Nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng mọi thứ đã tươm tất. Cô nhét cái khăn dính đầy máu vào lại túi áo khoác, đoạn chìa ra trước mặt hình dáng nhỏ hé trước mặt mình, không nói không rằng.
Một bàn tay run rẩy đưa ra và bắt lấy bàn tay đó, phần lớn là vì sợ nếu không làm theo ý cô ta, kết cục sẽ giống những người khác.
Hoshino Minami chậm rãi đứng dậy, và không khỏi hốt hoảng trước cảnh tượng trước mặt mình. Máu đầy trên sàn, những cái xác nằm la liệt ở đó với nét kinh hãi in hằn trên gương mặt đã trở nên vô hồn. Cô không thể không cảm thấy khó chịu trước cảnh đó, ngay lập tức quỳ xuống dưới đất nôn hết cả ra.
Cô gái kia vẻ mặt biểu lộ có chút phiền phức, nhưng vẫn cố kiên nhẫn chờ đợi.
Đến khi xong xuôi, cô lặng lẽ kéo tay Minami ra khỏi đó vì vừa biết được rằng cô gái nhỏ kia không thích những cảnh tượng máu me cho lắm.
Họ đi ngang qua phòng giáo viên, đèn trong đó chớp tắt liên tục, có vẻ đã trở nên hư hỏng rồi.
Minami chú ý đến việc cô gái kia ngoái đầu lại nhìn vào trong phòng một hồi lâu, như đang tò mò muốn xem nơi đó có gì. Chỉ tiếc là căn phòng đã bị khóa mất rồi, và cũng không có dấu hiệu của một giáo viên nào cả.
Cả hai dừng lại ngay phòng để dụng cụ, Minami nhìn cô gái kia cho tay vào túi tìm chìa khóa, ngập ngừng một lúc lâu rồi lấy hết dũng khí hỏi:
_ Xin lỗi...
Cô gái kia dừng lại đôi chút, đưa mắt nhìn cô.
_ Vì...vì sao cậu không giết tôi?
Ánh mắt nhìn Minami sau một hồi lâu vẫn không di chuyển đi nơi khác, nhưng dường như có chút nghĩ ngợi gì đó.
Minami nín thở, nhìn cô gái trước mặt đang im lặng một hồi lâu đến giờ mới dời ánh mắt xuống ổ khóa trên cánh cửa, trong túi rút ra một cái chìa khóa nhỏ.
_ Vì...cậu không phải một trong số chúng.
Câu trả lời được thốt ra một cách nhẹ nhàng, như một lời thì thầm vậy. Trái với vẻ ngoài nghĩ ngợi hồi lâu lúc nãy của cô gái ấy.
Minami vẫn chưa thực sự hài lòng.
_ Họ là ai? Cậu biết chuyện gì đang xảy ra mà phải không? Vì sao cậu lại giết nhiều người như vậy? Vì sao chúng ta lại bị nhốt ở đây? Vì sao cậu không cảm thấy sợ hãi khi chính tay mình giết người? Và rốt cuộc cậu là ai?
_ Suỵt...
Cô gái kia đặt một ngón tay lên môi cô. Minami có thể cảm nhận được mùi tanh của máu còn vương trên đó. Đối với cô, hành động này chẳng khác gì một lời đe dọa, rằng cô ta đã giết người và không ngại giết thêm nhiều người nữa.
Đoạn cô gái kia trở lại việc mở khóa phòng để dụng cụ. Tra chìa vào ổ, xoay chìa.
"Cách"
Một âm thanh tưởng chừng rất nhỏ lại vang dội đi thật xa. Minami lên tiếng một lần nữa, thật khẽ, để ngoài cô gái kia, không ai có thể biết được có sự diện của cô ở đây:
_ Vậy...cậu có thể cho tôi biết tên của mình được không?
Cô gái kia mở cửa phòng, bên trong tối om và yên lặng đến đáng sợ. Như không muốn phá vỡ sự yên lặng đó, cô thì thầm, đáp lại câu hỏi vừa nãy của Minami:
_ Hori. Miona.
------
Tôi cảm nhận được cơ thể mình đang di chuyển một cách chậm chạp và nặng nề. Cả thân thể tôi hơi lảo đảo vì chưa quen với tốc độ của sự chuyển động. Tôi ngã xuống, nhưng có ai đó đỡ lấy.
_ Tỉnh rồi hả? Sao không báo tôi một tiếng?
Tôi nhìn sang bên trái mình, một cô gái với mái tóc ngắn đang quàng vai đỡ tôi dậy.
_ Wakatsuki? Cậu cũng ở đây sao?
_ Phải có mặt ở đây để đảm bảo rằng cậu không làm bất cứ chuyện gì ngu ngốc như thế này nữa, Hashimoto.
Vừa nói, cậu ta vừa liếc nhìn cánh tay đang bị băng bó của tôi. Tôi chợt cảm thấy nơi đó nhói lên một chút.
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, tôi nhìn quanh, Fukagawa-senpai và hội trưởng hội học sinh Sakurai Reika đang dẫn trước chúng tôi vài bước.
Thấy rằng chị ấy vẫn ổn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Wakatsuki biết ý, liền kể tôi nghe mọi chuyện:
_ Chị ấy đã khá là hoảng đấy. Tôi cũng không tin vào tai mình khi nghe thấy chuyện cậu tự rạch tay mình như vậy. Tôi có hỏi Fukagawa-senpai và biết được đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, Hashimoto, thà cậu để tay mình bị còng còn hơn là làm chuyện điên rồ như vậy. Tôi và Reika may mắn tìm được cậu chứ nếu không thì...tính mạng của hai người cũng sẽ bị ảnh hưởng.
_ Cậu đã nhìn thấy "cô ta" sao?
_ Chưa, tôi chỉ vừa mới vòng qua khu vực lớp học của năm hai, cảnh tượng ở đó trông khá...rùng rợn. Có khoảng ba, bốn người và tất cả đều bị giết. Ngay lúc đó tôi mới nảy ra ý kiến đi tìm những người còn sống sót và thấy cậu và senpai trong phòng y tế. Theo lời senpai thì người mà cậu đã gặp cầm cưa máy? Tôi lại gặp một trường hợp khác.
Vẻ mặt cậu ta điềm tĩnh khác thường khi nói về cảnh tượng mà mình đã thấy. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được thấy khía cạnh này của Wakatsuki Yumi.
Có những người trong thời khắc đen tối nhất sẽ bộc lộ ra bộ mặt thật của họ. Liệu điều đó thực sự đúng?
Tôi gạt những suy nghĩ hỗn loạn sang một bên, cảm thấy lời Wakatsuki nói hơi khó hiểu.
_ Ý cậu là...?
_ Kẻ đó sử dụng dao và trông có vẻ giống như tự vệ hơn. Những người đã chết trong tay cũng có vũ khí.
_ Nghĩa là không phải chỉ có một kẻ giết người sao?
_ Dường như là vậy.
Tôi ngước lên nhìn hai người đang dẫn đầu, quay sang hỏi Wakatsuki:
_ Chúng ta đang đi đâu?
_ Tìm một nơi an toàn để tạm lánh. Lúc nãy tôi đi ngang qua phòng của câu lạc bộ trà đạo, cửa không khóa. Tạm thời đi đến đó rồi ta sẽ bàn kế hoạch thoát khỏi đây sau.
Tôi nhìn cô gái đi bên cạnh tôi, rồi lại đưa mắt nhìn senpai và Sakurai. Tự hỏi rằng liệu còn ai mà tôi có thể tin tưởng được không. Nơi này từ một trường học, đã trở thành một cạm bẫy không lối thoát, mọi người giết chóc lẫn nhau không vì một động cơ nào. Dù biết rằng vẫn còn rất nhiều người vô tội mắc kẹt ở đây, nhưng thật khó để có thể đặt tính mạng người khác lên trên tính mạng bản thân được.
Tuy nhiên, trong số những người ở đây, làm sao để nhận biết ai trong số họ là mối đe dọa?
------
_ Naachan! Dậy đi nào! Dậy đi!
_ Ikomachan? Chuyện gì thế?
Một cô gái với mái tóc ngắn đang cố gắng lay cô gái lớn tuổi hơn dậy.
Nishino Nanase ngồi dậy, đầu óc vẫn còn khá mơ hồ.
_ Ta bị nhốt ở trong này rồi, Naachan!
Vừa nói, Ikoma Rina vừa đập cửa, xoay tay nắm cửa liên tục.
_ Sao lại thế được? Lúc nãy có tiếng chuông báo động đất, cả chị và em vừa xuống được tới tầng trệt mà?
_ Làm sao mà em biết được, Naachan! Lúc tỉnh dậy em đã thấy mình ở đây rồi. Cửa. Không. Mở. Ra được...
Vừa dùng vai đẩy mạnh cửa, nó vừa gằn lên từng chữ một, giọng nói có chút đau đớn.
_ Không lí nào...không có chìa khóa để mở ra sao?
Ikoma không trả lời, đó không phải một câu hỏi mà nó có thể trả lời được. Nó kiễng chân lên, cố nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ tìm kiếm một thứ gì đó.
_ Tắt đèn đi Naachan, hình như có ai đó.
Nanase nhìn quanh và nhận ra đây là phòng phát thanh ở tầng ba. Cô ngồi dậy và đưa tay đến công tắc đèn.
Căn phòng trở nên tối om, lúc này, những hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ đã mất đi, cảnh quang bên ngoài cũng trở nên rõ ràng hơn.
Ikoma kiễng chân nhìn ra ngoài một hồi lâu. Thấy lo lắng, Nanase từ đăng sau hỏi tới:
_ Ikomachan, ngoài đó có gì vậy?
Mặt nó tái mét như không còn một giọt máu, vừa xoay người lại vừa run cầm cập. Nó đưa tay phải đang lẩy bẩy run lên, chỉ về phía sau lưng.
Nanase thấy vậy liền chạy đến bên và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước cửa phòng là một cô gái đang ngồi gục ở đó, đồng phục nhuộm đỏ máu, phía bên phải cách đó khoảng hai đến ba mét là một vật thể lạ. Nanase mất vài giây cho đến khi cô nhận ra đó chính là đầu của cô gái xấu số kia, đôi mắt trợn lên trắng dã.
Cô hét lên một tiếng rồi ngã ra nền sàn lạnh ngắt.
_ Naachan!!
Ikoma hốt hoảng chạy đến bên. Nanase lúc này bắt đầu nức nở khóc, hai tay cô ôm lấy đầu, luôn miệng rên rỉ:
_ Cứu với...đáng sợ quá...đưa tôi ra khỏi đây...
_ Naachan! Bình tĩnh lại đi!
Mắt Ikoma cũng bắt đầu ngấn nước, nó lay mạnh vai cô gái kia.
Bản thân cả hai người thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, họ đã trở nên rất hoảng loạn khi chuông báo động đất đột nhiên reo lên, trong đầu chỉ nghĩ đến việc được về nhà và được an toàn. Nhưng trớ trêu thay họ lại rơi vào một hoàn cảnh khác thậm chí còn đáng sợ hơn gấp bội lần. Họ bị nhốt trong một căn phòng và bên ngoài là thi thể của một học sinh nào đó.
Hi vọng trong họ gần như đã bị dập tắt, hiện giờ còn lại trong căn phòng chỉ là nỗi tuyệt vọng và những sợ hãi về những điều đang diễn ra xung quanh mình.
Trong bóng tối, Nanase vẫn tiếp tục ngồi khóc thút thít và dần mất đi vẻ tỉnh táo của mình.
Ikoma không tài nào an ủi nổi cô, trong lòng liền cảm thấy rất bất lực. Đột nhiên nó ngẫm nghĩ ra được điều gì đó, bèn chậm rãi đứng dậy, tiến về phía công tắc và mở đèn lên. Đoạn Ikoma ngồi xuống ghế, gương mặt hiện lên vẻ kiên quyết.
_ Nếu đèn vẫn còn sáng thì những thiết bị này vẫn có thể sử dụng được. Naachan, ta có thể cầu cứu những người khác!
Nó bật micro lên, kiểm tra xem chúng còn hoạt động không. Quả nhiên rằng mọi chuyện không hề đơn giản đến thế, micro không còn hoạt động.
Trên gương mặt Ikoma có chút hoảng hốt, nhưng điều đó không hề cản nó lại dù chỉ một phút. Nó lại tiếp tục tìm cách sửa chúng, kiểm tra xem dây cắm có bị lỏng không.
Mọi thứ đều được lắp đặt đúng trình tự, nhưng bằng một cách nào đó chúng không hề hoạt động.
_ Chuyện quỷ quái gì đang xảy ra vậy?!
Ikoma hét lên và ném một cái tai nghe trên bàn về phía cửa ra vào đã bị khóa chặt.
Âm thanh va đập vang lên không hề dễ chịu tí nào.
Nanase chưa từng thấy Ikoma nóng giận như vậy, điều đó thực sự khiến cô khiếp đảm.
Con bé ngồi trên ghế, hai tay vò đầu đến khi tóc nó rối tung cả lên, trong cổ họng nó phát ra vài tiếng rên và những tiếng nấc nghẹn.
_ Khốn thật...Naachan....tại sao chúng không hoạt động chứ?
Nanase nhìn Ikoma lo lắng, nhưng ngay bây giờ cô thực sự không thể làm điều gì giúp được cho cả hai. Chỉ biết liên tục cầu nguyện sẽ có ai đó tìm ra họ, không sớm thì cũng muộn.
Ikoma cố gắng lấy lại bình tĩnh thêm một lần nữa, nó đứng dậy mở tủ sắt phía sau lưng mình và lục tìm trong đó, hi vọng rằng sẽ có chìa khóa hoặc thứ gì đó giúp họ thoát ra khỏi đây.
Tất cả những gì tìm được ngoài những chồng giấy ra chỉ là một sợi dây thừng cùng một cuộn băng keo.
_ Thật vớ vẩn...
Nó chán nản đặt chúng lên bàn. Ikoma không nghĩ rằng những vật dụng đó có thể giúp cô và Nanase thoát ra khỏi đây.
Cuối cùng thì, kết cuộc của họ vẫn chỉ có như vậy thôi. Phải không...?
Giữa những suy nghĩ hỗn loạn khác trong đầu Ikoma, chợt như có một cái gì đó thức tỉnh, nhưng ngay cả bản thân nó cũng không biết phải gọi cảm giác đó là gì.
Xung quanh chỉ là bốn bức tường. Một không gian đóng kín, giam cầm họ khỏi thế giới bên ngoài chết chóc.
Có gì đó đang xảy ra với ngôi trường này. Và họ cũng chỉ là một phần nhỏ trong những sự kiện đó.
Ikoma tự hỏi, liệu có phải quá sớm để tuyệt vọng không? Vì nó chưa bao giờ cảm thấy an toàn như thế này. Nó có Nanase bên cạnh.
Bên ngoài, đằng sau cánh cửa, bóng tối đang bao tùm lấy họ. Đèn hành lang phụt tắt.
------
_ Gì thế này?
Hoshino Minami chợt lùi lại khi xung quanh trở nên tối đen. Bỗng cổ tay cô bị nắm chặt lấy, Minami sợ hãi hét lên một tiếng.
Một ngón tay đặt trên môi cô ra hiệu lệnh im lặng. Có mùi máu trên đó.
Là Hori. Cô đã trở lại sau vài phút trong phòng để dụng cụ, lần này lại có vẻ vội vã và gấp gáp hơn.
_ Đi thôi, Hoshino. Chúng đang tìm tới.
_ Cái gì cơ?
Minami chưa kịp hiểu hết tình hình, đã bị Hori kéo đi.
_ Khoan đã! Tôi không hiểu gì cả! Cậu đang muốn nói tới ai? Vì sao họ lại tìm chúng ta? Vì sao chúng ta lại phải chạy trốn?
Hori nhăn mặt, cô đang cố xác định phương hướng trong môi trường tăm tối này, những câu hỏi của Minami liên tục ập đến khiến đầu óc cô rối bời.
Hori nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa, chúng đã đánh hơi được cô rồi sao?
Trong túi áo khoác là một con dao găm khác cô lấy ra từ phòng để dụng cụ. Sử dụng nó trong lúc dắt theo Minami quá nguy hiểm, có thể gây tổn hại đến cậu ấy.
Khoan đã, nếu vậy thì tại sao Hori ngay từ lúc đầu lại dẫn theo Minami cơ chứ.
_ Lối này...
Hori cảm nhận được một nơi ẩn nấp tạm thời, các giác quan của cô cuối cùng cũng trở nên quen dần với bóng tối.
Cô đẩy cửa và lôi Minami vào trong, cố gắng làm điều đó một cách im lặng và nhanh chóng hết mức có thể.
Bên ngoài, những tiếng chân vẫn vang lên đều đặn chứng tỏ rằng linh cảm của Hori không hề sai chút nào. Mãi đến khi tiếng buớc chân xa dần đi, Minami mới dám lên tiếng.
_ Hori-san, hãy nói cho tôi biết đi.....rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trên gương mặt cô gái cao hơn hiện rõ nét khó xử, Minami hoàn toàn có thể nhìn ra điều đó dù mọi thứ xung quanh rất tối. Cách mà Hori tránh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
_ Mục tiêu của chúng là tôi, Hoshino.
Hori lần đầu tiên tự mình phá vỡ sự im lặng. Cô hít thêm một hơi thật sâu, rồi tiếp tục nói:
_ Hoshino, tôi là một trong số chúng, cậu thì không. Cậu không hề dính dáng gì đến chuyện này, nhưng sớm muộn gì khi chúng tìm thấy cậu, chúng sẽ giết cậu.
_ Hori-san, cậu đang nói về điều gì vậy? Hãy cho tôi biết đi!
Minami bấu chặt lấy tay áo cô gái cao hơn, cầu mong một câu trả lời thích đáng. Nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là một cái lắc đầu.
_ Tôi không thể trả lời, cũng không thể đảm bảo với cậu một điều gì cả. Nhưng tôi hứa rằng chúng sẽ không giết được cậu. Cậu sẽ rời khỏi đây, Hoshino.
Hori nhìn thẳng vào mắt Minami, cầu mong một chút tin tưởng nào đó từ cô gái kia đặt vào mình. Hori đưa tay mình lại gần cô, nhưng không thể nào chạm tới tay của Minami. Giữa họ như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình nào đó.
Minami chau mày, môi mím chặt, vẻ khó xử. Không khí xung quanh họ trở nên ngột ngạt hơn, Minami như nghe được tiếng tim mình đập trong lồng ngực.
Liệu cô có nên tin vào Hori không? Liệu cậu ấy sẽ để cô sống? Liệu việc rời khỏi nơi này là có thể? Chuyện gì sẽ xảy ra với Hori sau khi họ thoát khỏi đây?
Tất cả đều trôi vút qua tâm trí Minami như một cơn lốc. Hàng vạn câu hỏi vốn có sẵn ở đó, và hàng vạn câu trả lời cần đi tìm.
Minami ngập ngừng một hồi lâu, rồi nắm lấy tay Hori, thì thầm.
_ Được rồi...
Hori trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Những khúc mắc gần như đã được gỡ ra bớt một phần. Những gì cô cần làm ngay bây giờ là để mắt đến Minami, và tìm ra được kẻ đứng đằng sau mọi việc.
Hori vừa đẩy cửa ra, vừa quan sát xem bên ngoài còn dấu hiệu của ai đó không, đoạn kéo tay Minami đi.
_ Rời khỏi đây thôi, chúng đã biết mùi của tôi rồi. Chắc chắn chốc nữa sẽ quay lại đây tìm chúng ta.
Hori không còn đơn thương độc mã nữa, không thể nào tiếp tục săn lùng từng kẻ một nữa. Giờ là lúc để vận động trí óc. Cô hơn chúng một cái đầu mà.
------
_ Ta không đến đây để trải đệm ra nằm đâu Hashimoto!
Wakatsuki trừng mắt nhìn tôi.
Chỉ mới vài phút trước, chúng tôi đã đến được phòng của câu lạc bộ trà đạo. Đúng như Wakatsuki nói, nơi này không khóa.
Chúng tôi hiện chỉ mới tạm thời chặn cửa bằng bàn ghế để dừng chân tại đây. Vẫn chưa có kế hoạch hay ý tưởng nào được đưa ra.
Tôi đang gối đầu trên nhiều lớp đệm ngồi, để cơ thể đã mỏi nhừ này được thả lỏng một chút, nhưng chỉ một giây sau đó, Wakatsuki đã phản ứng dữ dội.
Tôi thở dài rồi ngồi dậy, nhìn sang chỗ Wakatsuki đang nghỉ chân định hỏi gì đó. Đột nhiên đèn phụt tắt. Cả căn phòng chìm sâu trong bóng tối.
_ Chết tiệt! Mọi người vẫn ổn chứ?
Wakatsuki nói to để kiểm tra tình trạng của mọi người trong phòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng của Sakurai và Fukagawa-senpai, họ vẫn không xảy ra chuyện gì.
Tôi đứng dậy, hai tay mò mẫm trong bóng tối, cố xác định phương hướng cho mình.
Căn phòng này không hề có cửa sổ, chính vì thế nên khi đèn đã tắt rồi mọi thứ đều trở nên tối om.
_ Này Waka, cậu có lường truớc được điều này không thế?
Trong vô thức tôi gọi Wakatsuki bằng biệt danh, điều mà tôi hầu như không bao giờ làm với người khác.
_ Chết tiệt! Tôi đã quá bất cẩn, Hashimoto...
Cậu ta trả lời bằng một giọng như tự dằn vặt. Tôi hoàn toàn hiểu được lí do vì sao.
Khi nãy, ngoài hành lang ánh điện chập chờn nên rất tối, nhưng bên trong những phòng học thì đèn vẫn sáng, trông không có vẻ gì là bị hư hỏng cả. Chắc chắn đã có kẻ nào dập tắt nguồn điện của cả ngôi trường, không lí nào tất cả những ngọn đèn đang sáng lại hỏng cùng lúc cả.
_ Ta không hề chú tâm đến nguồn điện ngay từ lúc đầu. Có lẽ một trong số hai tên cuồng sát đã đi trước một bước rồi. Khốn thật!
Tay phải tôi đang đưa ra bỗng chạm tới một bề mặt cứng cáp. Có lẽ là tủ đựng đồ trong phòng. Tôi đưa tay dò dẫm và cố mở nó ra. Hi vọng trong này có đèn pin hay gì đó tương tự vậy.
_ Nanami? Em làm gì vậy?
Tôi nghe tiếng senpai vọng tới cách đó không xa. Nhưng vẫn không tài nào xác định được vị trí của chị ấy. Chỉ nhớ rằng senpai ngồi cạnh Sakurai.
_ Em đang cố giúp chúng ta, Maimai.
Tôi cố dựa vào xúc giác để có thể tìm vật mình cần. Tay tôi lướt qua một số vật gì đó bằng gỗ, bề mặt trơn láng mát lạnh của cái mà tôi cho là chén trà, và một hộp bằng giấy bìa thô ráp.
Mất hơn một phút để tôi chộp lấy và tìm hiểu xem hộp giấy đó là gì.
Tôi mở nó ra, bên trong có nhiều que gỗ nhỏ. Là diêm.
Tôi cảm thấy mừng rỡ như vừa đào được vàng vậy. Nó thực sự là diêm.
Tôi cầm lấy một que diêm và quẹt loạn xạ lên vỏ hộp. Cho đến khi có một chút tia sáng phát ra và cuối cùng cũng trở thành một ngọn lửa.
_ Tôi xong rồi. Tới lượt cậu đó Wakatsuki.
Vừa nói, tôi vừa huơ que diêm đang bùng cháy xung quanh, cố gắng xác định vị trí của mọi người một lần nữa.
Tôi không nghe thấy tiếng hồi đáp của cậu ta, bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Đột nhiên một bàn tay chộp lấy cổ tay tôi, vô tình thổi tắt ánh lửa le lói của que diêm tôi đang cầm.
Tôi giật mình nhảy lùi ra sau, nhưng lại bị giữ chặt lấy.
_ Là tôi đây Hashimoto.
_ Cậu làm trò gì thế?!
Tôi thu tay mình lại, tuột khỏi tay Wakatsuki, quẹt thêm một que diêm khác đoạn soi lên gương mặt cậu ta.
_ Hết hồn phải không? Tôi nghĩ ta có thể áp dụng chiêu đó được.
_ Này khoan đã! Đừng nói với tôi rằng cậu định mai phục hai kẻ kia đấy.
_ Thì rõ ràng là vậy mà.
Cậu ta đưa tay lấy một que diêm khác và quẹt nó, rồi bước đi khỏi tầm chiếu sáng của que diêm trên tay tôi.
_ Với bốn người chúng ta sao? Wakatsuki Yumi, cậu điên rồi...
Một vài âm thanh lục lọi vang lên trong phòng, đốm sáng của que diêm lúc nãy còn trên tay cậu ta giờ đã dập tắt.
_ Cậu muốn kẹt ở đây mãi sao? Nếu không thể hạ được chúng thì ít ra cũng phải tìm cách để bật điện lên và tìm cách thoát ra ngoài chứ.
_ Không được đâu Yumi, điều đó quá nguy hiểm.
Sakurai Reika lên tiếng lần đầu tiên, tôi có thể thấy được sự lo lắng mà cậu ta dành cho kẻ điên rồ kia.
_ Tớ đã nghĩ kĩ rồi, Reika. Giờ chỉ còn cách chấp nhận rủi ro mà thôi. Nếu chúng ta vẫn cứ ngồi đây, không chắc nơi này cũng sẽ trở thành mồ chôn tập thể cũng nên...
Cậu ta nhấn mạnh mấy chữ "mồ chôn tập thể" khiến tôi sởn hết cả gai ốc. Đối với tôi, cái chết dường như là thứ đáng sợ nhất.
Bên ngoài, một vài tiếng bước chân vang lên, dường như là một cuộc rượt đuổi.
_ Wakatsuki!
_ Suỵt! Tôi nghe thấy rồi, Hashimoto.
Tôi không thể xác định được phương hướng của cửa ra vào, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang xa dần.
Liệu...có ổn không? Nếu như bất kì ai ở ngoài đó đang bị truy đuổi bởi một trong hai tên cuồng sát. Tôi run rẩy, thầm cầu nguyện rằng chúng tôi sẽ không bị tìm thấy.
Tôi lấy vài giây để điều hoà lại nhịp thở.
Tôi lại nhìn vô định vào trong bóng tối, cố gạt những hình ảnh máu me của cuộc chạm trán giữa tôi và cô gái cầm cưa máy lúc nãy. Ít lâu sau, Wakatsuki quay trở lại, dường như trên tay có cầm thứ gì đó.
Cậu ta đưa chúng cho tôi xem, thật khó tin nhưng đó là những ống sắt dài hơn nửa mét.
_ Tôi cũng không biết chúng từ đâu ra nhưng có vẻ như trong trường giấu kha khá thứ đấy. Cậu nghĩ xem hai kẻ kia lấy vũ khí từ đâu chứ.
Tôi chau mày nhìn cậu ta rồi thở dài, rồi đưa tay nắm lấy thứ vũ khí thô sơ và tạm bợ này, đành nghe theo ý định của Wakatsuki là rời khỏi phòng.
Wakatsuki đưa tay quẹt diêm rồi tập trung Sakurai, Fukagawa-senpai cùng tôi lại một chỗ. Cả hai người kia đều được phân phát một thứ vũ khí tương tự.
Xong xuôi, chúng tôi cùng nhau dỡ đống bàn ghế chặn ở cửa ra.
Tôi đẩy cửa, bên ngoài tối đen như mực.
Tôi đưa tay vào túi và quẹt thêm một que diêm. Chúa ơi, bóng tối cứ như nuốt chửng ánh lửa chỉ nhỏ bằng một đầu ngón tay đó vậy.
_ Vậy...đi thôi nào.
Đột nhiên Wakatsuki đưa tay chặn tôi lại, trên gương mặt dường như có vẻ nghĩ ngợi gì đó. Cậu ta bắt đầu nói, giọng hạ thật thấp và có chút gì đó run run:
_ Chúng ta...hãy tách nhau ra đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét