Thứ Năm, 23 tháng 6, 2016

Hide And Seek - Chap 3: Truy Đuổi

Author: Ace.
Rating: M.
Genres: Horror, Fantasy, Romance.
Couples: KiềuNhược LOL, wMai, NanaMaiyan, NanaMaimai, WakaRei, DêMì, KitAsuka và BảyLúa, Dê với Kiichan chơi gei...
Summary: Một tối thức dậy bỗng thấy mình nằm trong lớp và những học sinh khác đang thác loạn, Kiều gia sẽ làm thế nào?






Chap 3: Truy Đuổi

Tôi không tin vào tai mình nữa. Không. Thậm chí là cả bốn người chúng tôi tất cả đều không thể tin nổi điều Wakatsuki vừa nói.
_ Cần tôi đấm một cú cho tỉnh không?
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt đầm đìa mồ hôi của cậu ta. Wakatsuki đang cắn chặt môi đến bật máu.
_ Không, Hashimoto. Tôi đang nghiêm túc đấy...Chúng ta nên tách nhau ra.
Một bàn tay siết chặt lấy vai tôi.
_ Yumi-chan, điều này có thể ảnh hưởng đến tính mạng của mọi người. Em hãy nghĩ lại đi.
Sakurai cũng tán thành với ý kiến của Fukagawa-senpai. Cô lay lay vai của Wakatsuki.
_ Tớ nghĩ ta nên đi chung với nhau, cậu cũng đã nhìn thấy hai tên cuồng sát đó nguy hiểm đến mức nào rồi. 
Cậu ta lắc đầu lia lịa.
_ Chúng có thể giết nhiều người như vậy trong một lúc, thì ta không gây khó dễ gì được cho dù có vũ khí tự vệ. Tách nhau ra là cách duy nhất để giảm bớt rủi ro. Nếu một trong hai nhóm gặp sự cố, thì nhóm còn lại vẫn có thể bảo toàn được tính mạng. Hashimoto, lần chạm trán của cậu với chúng cậu thoát được chỉ là nhờ may mắn. Bây giờ hơn thua nhau là ở chỗ này.
Vừa nói, Wakatsuki vừa gõ gõ vào đầu mình. Những lập luận của cậu ta quá chặt chẽ, không ai có thể bắt bẻ được đành phải nghe theo. 
Thấy mọi người đều im lặng, Wakatsuki không do dự nữa. Cậu ta liền chia chúng tôi thành hai cặp:
_ Reika và Fukagawa-senpai sẽ đi với nhau đến phòng giáo viên ở tầng trệt, tìm sự giúp đỡ. Tôi và Hashimoto sẽ tìm cách bật nguồn điện lên.
_ Này, để Sakurai và senpai đi cùng nhau quá nguy hiểm! Chúng sẽ giết họ mất!
_ Cậu không thể đặt một chút niềm tin vào tôi được sao? Trước khi cậu mở cánh cửa đó ra, tôi đã suy tính trước tất cả rồi. Chúng ta chỉ có 50% cơ hội để sống sót, nhưng chỉ cần mọi thứ đúng như tôi đã hình dung, cơ hội sẽ là 100%.
_ Tôi sẽ giết cậu nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra...
Tôi lườm Wakatsuki, tay trái siết chặt lại mặc cho cơn đau từ vết rạch khi nãy, cảm giác như sắp bẻ gãy thanh sắt đang cầm làm đôi.
_Yên tâm, tôi cũng thế.
Đôi mắt cậu ta như đang phát sáng vậy. Tôi đặt hết tất cả niềm tin vào Wakatsuki. Tuy nhiên, đây không phải ván cược cuối cùng của tôi với cậu ta. Tôi cảm nhận rõ điều đó.
------
Tôi đặt vào tay Fukagawa-senpai hộp diêm lúc nãy, để chị ấy và Sakurai có thể dùng mà soi đường đi. 
_ Hẹn gặp em ở tầng trệt.
Tôi cười gượng, cảm thấy có chút gì đau đớn trong lồng ngực.
_ Hi vọng thế...
_ Ngốc!
Chị đánh nhẹ vào vai trái tôi. Tôi không còn cách nào khác đành quay đi. Phía trước mặt tôi bây giờ, là một hành lang tối tăm kéo dài bất tận. 
Wakatsuki nhìn họ lần cuối cùng.
_ Bảo trọng.
Sakurai Reika quẹt một que diêm đưa cho senpai, rồi một que khác cho mình. 
Chúng tôi đợi đến khi hai đóm lửa đó khuất dần trong bóng tối rồi mới yên tâm đi về hướng ngược lại.
Không khí lúc này có cảm giác rất nặng nề, kết cấu cũng có vẻ đặc hơn bình thường. Mọi âm thanh phát ra đều được truyền đi rất xa, dội lại phía chúng tôi khi nó va vào vách tường. Thính giác tôi giờ tràn ngập bởi tiếng bước chân và hơi thở bị dồn nén lại.
Tôi cố gắng tìm một chủ đề nào đó để nói với Wakatsuki, trước khi sự im lặng này nuốt chửng chúng tôi.
_ Này Waka, ta có thể ghé qua khu vực lớp học của năm hai được không? Nơi mà cậu tìm thấy những cái xác...Tôi muốn tận mắt nhìn thấy chúng.
_ Được, nhưng chúng ta không được mất quá nhiều thời gian.
------
Mãi một lúc sau thị lực tôi mới quen được với môi trường gần như không còn chút ánh sáng này. Quang cảnh quen thuộc bắt đầu hiện lên tuy không rõ ràng lắm, nhưng vẫn đủ để tôi xác định được phương hướng.
_ Sắp tới rồi, Hashimoto. Đừng khóc toáng lên đấy.
Wakatsuki lên tiếng, trong giọng có chút gì đó châm biếm.
Tôi liền hắng giọng đáp trả lại.
Chợt dưới đế giày tôi có cảm giác nhớp nháp. Hơi tò mò, tôi nhìn xuống. Trên sàn nhà bao phủ bởi một thứ chất lỏng sẫm màu kì quái. Nếu để ý kĩ có thể thấy trên tường cũng thế, chỉ có điều chúng đã khô lại như một loại sơn đã để quá lâu ngoài không khí.
Tôi đi theo dấu chúng. Cảnh tượng kinh hoàng dần hiện ra trước mắt tôi. 
Khoảng ba đến bốn xác người nằm la liệt trên mặt sàn lạnh lẽo, xung quanh là thứ chất lỏng kia nhuộm ướt thân thể họ. Trong tay của một số người vẫn còn nắm chặt lấy những con dao mà dường như máu trên đó lại là của chính họ. 
Những đôi mắt trắng dã đập thẳng vào tầm nhìn tôi khiến mồ hôi tôi túa ra như tắm. Ống sắt trong tay trơn nhẵn tuột ra khỏi tay tôi.
Đôi chân tôi theo phản xạ ngay lập tức lùi lại, bên tai tôi là tiếng đập thình thịnh của tim. Hơi thở tôi trở nên gấp gáp và trong có cảm giác nôn nao trong dạ dày. 
_ Hashimoto! Này!
Tôi muốn chạy trốn, một lần nữa, thoát khỏi đây. Tôi ghét chúng, thật kinh tởm, cách mà chúng tàn sát lẫn nhau. Tôi ghét quần áo của mình bị dây bẩn bới máu người. 
Chỉ cần tôi chạy khỏi đây...
"Ngươi chẳng khác gì một kẻ hèn nhát."
Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên như đang trêu tức tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến vậy. Kể từ khi giọng nói đó vang lên trong giấc mơ của tôi, tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn.
"Ngươi thực sự là một kẻ hèn nhát. Vậy tại sao không chạy khỏi đây đi?"
"Nó" đã trở lại, giọng nói đó tiếp tục quanh quẩn bên tai tôi, bảo tôi hãy chạy đi. 
Đúng vậy, hãy chạy khỏi đây, đến một nơi mà ở đó không ai có thể tìm thấy tôi.
Chân tôi bỗng dưng cứng đờ, không nghe theo với ý định của tôi. Tôi ngã xuống mặt sàn đầy máu, ngay cạnh bên là đôi mắt vô hồn của một xác chết.
Nó nhìn thẳng vào tôi và dường như đôi môi đó đang mấp máy.
"Cơ hội cuối cùng đang ở trước mặt ngươi, nếu ngươi muốn chạy trốn đến vậy thì tại sao không bắt lấy nó."
"Sợ đến mức không thể di chuyển nổi rồi sao?"
Tôi cố gắng gượng dậy, mặc cho những giọng nói liên tục khiêu khích. Một lần nữa, tai tôi lại lập tức bị lấp đầy bởi hàng loạt âm thanh hỗn tạp.
"Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát.Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát.Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát.Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát.Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát.Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát. Đồ hèn nhát."
Tôi thở gấp, đầu tôi quay mòng trong những từ ngữ lặp đi lặp lại không có điểm dừng này.
_ IM HẾT ĐI!!!!! CÁC NGƯỜI BIẾT GÌ VỀ TÔI HẢ????!!!
_ Hashimoto! Bình tĩnh lại nào!
Wakatsuki nhanh chóng vứt vũ khí của mình sang một bên rồi chạy đến giữ tôi lại.
Trong cơn hoảng loạn và gần như mất đi hết ý thức, tôi đấm một cú thật mạnh vào mặt khiến cậu ta ngã lăn ra, mặt mũi bê bết máu.
_ Khốn kiếp! Hashimoto đồ điên!
Wakatsuki ngồi dậy và húc mạnh vào người tôi. Cả hai đâm sầm vào tường. Lưng và ngực tôi trở nên nhức nhối vì những va chạm.
Không ngừng lại ở đó, cậu ta hung hăng đè tôi ra rồi tát tới tấp vào mặt tôi. Má trái tôi nóng bừng lên và đau rát, nhưng điều đó chỉ khiến tôi thêm phần điên tiết.
Tôi dùng sức đạp Wakatsuki ra, bồi cho cậu ấy thêm một cú đấm nữa vào bụng khiến cậu ta nằm đó ho sặc sụa.
Đau đớn, tức giận, xen lẫn mệt mỏi, tôi gục xuống thở hồng hộc.
Mãi một lúc sau bình tĩnh lại một chút, tôi chợt nhận ra mình vừa làm gì, liền chạy đến chỗ Wakatsuki.
_ Lạy chúa! Wakatsuki! 
_ Mẹ nó chứ Hashimoto! Đột nhiên lại nổi khùng lên như vậy...
_ Xin lỗi nhé...tôi đang trong cơn hoảng loạn nên mới...
Tôi đỡ cậu ta dậy, người chúng tôi lấm lem máu từ dưới sàn nhà, riêng Wakatsuki bị tôi đấm vào mặt, mũi cậu ta đầy máu khiến tôi không khỏi cảm thấy áy náy vì chuyện đó.
Cậu ta lau máu mũi bằng ống tay áo, để lại một đường đỏ thẫm trên chiếc áo sơ mi trắng. 
Tôi vừa cúi xuống nhặt lại mấy cái ống sắt nằm lăn lóc trên mặt đất, vừa phải đỡ lấy sức nặng của cô gái mà mới hồi nãy tôi nổi điên lên và quay sang tẩn nhau một trận ra trò. 
Có tiếng bước chân chạy tới từ đằng xa...
_ Có ai đó. Hashimoto, thả tôi ra. Đó có thể là một trong số chúng.
Wakatsuki ngay lập tức nắm lấy ống sắt, đoạn cậu ta đẩy tôi ra, hai tay nắm chặt thứ vũ khí tạm bợ đó rồi vào thế thủ.
Thật khó để xác định được hướng mà âm thanh đó phát ra khi nơi này quá tối tăm. 
_ Ai đó?
Tôi hô to. Đáp lại vẫn là tiếng bước chân đều đều cùng tiếng vọng lại của giọng tôi.
_ Để hắn đến gần thêm chút nữa, Hashimoto...
Wakatsuki thì thầm, giọng cậu ta nghe có chút căng thẳng.
Tất cả bỗng dưng chìm vào im lặng sau khi Wakatsuki nói câu đó, cứ như là kẻ đó có thể nghe thấy chúng tôi đang nói gì vậy.
_ Vừa rồi...
Tôi vẫn còn hoang mang, cách mà những người khác trong ngôi trường này biến mất không khác gì những bóng ma. Wakatsuki dáo dác nhìn quanh.
_ Hắn vẫn còn ở đây. Cẩn thận xung quanh cậu.
Tôi giữ chặt ống sắt trong tay, quan sát kĩ mọi hướng. Tối, và không có gì bất thường diễn ra. Với tôi đó chính là điều bất thường nhất.
Thính giác đang cố tìm ra những khác biệt nhỏ nhất về âm thanh. Tôi nhắm mắt lại. Thật điên rồ, nhưng cảm giác của tôi vẫn đúng theo một cách nào đó. Tôi nhắm mắt lại, để tai mình tập trung vào việc tìm kiếm.
Đây rồi, chính là nó. Tiếng thở khó nhọc đang thoát ra từ miệng Wakatsuki, chắc cậu ta vẫn còn đau. Xin lỗi nhé, tôi có hơi mạnh tay.
Tiếng thở của tôi và...
"Xoẹt."
Âm thanh của mặt sàn ma sát với một cái gì đó. Rất khẽ nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nó.
Một bước về phía trước.
Tiếng Wakatsuki đang mất kiên nhẫn, điều đó đang thể hiện qua cách cậu ta quay tứ phía và hươ hươ ống sắt trong không khí.
_ Này Hashimoto, ngủ quên à?
Tôi mở bừng mắt ra, ngạc nhiên hỏi.
_ Gì cơ?
_ Cậu đứng như trời trồng.
Mãi tôi mới hiểu ý của cậu ta, dù sao tôi cũng thuộc dạng người không kiềm chế nổi cơn buồn ngủ. Nhưng không, tôi không ngủ quên tí nào và vẫn còn cực kì tỉnh táo. Tôi chỉ đang tập trung vào việc xác định kẻ thứ ba có mặt ở đây. 
Tôi lại tiếp tục tập trung vào thính giác mình mà không trả lời Wakatsuki.
"Xoẹt."
Thêm một bước nữa, có vẻ rất gần. Không biết vừa nãy nói chuyện với Wakatsuki tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu bước rồi. 
Có gì đó không ổn, không khí trở nên dày lên như có ai đó đang đứng cạnh bên tôi vậy. Không phải Wakatsuki, tôi đã quá quen với mùi của cậu ta, ngay từ hồi học cấp hai.
Tôi mở mắt và dáo dác nhìn quanh. Thực sự có gì đó không ổn. Tôi bước vài bước về phía trước, không có ai ở đó. 
Kẻ đó không đến từ hướng này. 
Lúc nhận ra, tôi hoảng hốt quay lại và kêu vọng tới.
Một bóng đen đứng cách Wakatsuki vài mét, đôi mắt đó sáng rực và đang nhìn thẳng vào tôi. Hắn ta để lộ một chút ngạc nhiên, hình như là về việc tôi có thể dễ dàng bắt quả tang hắn như vậy.
Bản thân tôi khi nghĩ ra những trò điên rồ như đứng bên cửa phục kích một tên cuồng sát hay là nhắm mắt lại và cảm nhận mọi thứ bằng tai đều không tin rằng mình sẽ thành công. Trong đầu chỉ đơn giản là nảy sinh vài ý tưởng như vậy.
Hắn ta hơi chần chừ, nhưng rồi lại chạy thật nhanh về phía Wakatsuki, hai tay vung một cây gậy dài lên cao quá đầu.
_ Wakatsuki, sau lưng cậu!
Lúc này, cô gái đứng trước mặt tôi mới nhận ra. Cậu ta giơ ống sắt lên đỡ. Một âm thanh chát chúa vang lên.
Phản xạ không tồi đâu, Wakatsuki.
Bóng đen kia dường như không hề gặp khó khăn gì trong việc giao chiến, hắn liên tục vung gậy, nhanh đến mức Wakatsuki không trở kịp tay. Cậu ta bị dính vài đòn của hắn gương mặt lộ vẻ đau đớn.
Tôi nhanh chóng chạy lại giúp cậu ta một phen. Tôi chộp lấy chân hắn ta rồi vật hắn xuống đất, tay trái giữ lấy cây gậy, tay phải đấm túi bụi vào mặt hắn ta.
Hắn nằm choáng váng trên mặt đất, chợt trong túi áo rơi ra một thứ gì đó. Là đèn pin.
_ Xin lỗi nhé, tôi hơi mạnh tay...
Vừa nói, tôi vừa thở hồng hộc. Nhưng chưa đầy một giây sau đó hắn đã vật tôi xuống sàn nhà đau điếng.
Đầu và thân trên tôi bị ghìm chặt xuống đất và ngồi đè lên, không tài nào cựa quẩy nổi.
_ Chết tiệt!
Tôi rủa, ý thức được mình dù sao cũng chỉ là một con mọt sách yếu ớt. Chống trả lại được chỉ là may mắn.
Wakatsuki nhanh chóng nhặt lấy cái đèn pin vừa mới rơi ra còn lăn lông lốc trên mặt đất, và rọi đèn vào mặt kẻ chúng tôi vừa chạm trán, tay kia không quên kề lên cổ hắn ta thanh sắt.
Cậu ta có vẻ nhận ra được đó là ai, giọng nói biểu lộ vẻ ngạc nhiên.
_ Takayama? Là cậu sao?
Wakatsuki nhận ra người này. Là Takayama Kazumi trong câu lạc bộ kiếm đạo, học cùng khối với chúng tôi. Wakatsuki lùi lại, thả thanh sắt trên tay xuống đất khiến một vài tiếng loảng xoảng vang lên.
Cô gái ấy lúc này nhìn tôi, rồi lại nhìn Wakatsuki bằng vẻ mặt kinh ngạc. Chất giọng khàn khàn vang lên khi Takayama đứng bật dậy.
_ Ể??? Hai cậu...
Cậu ta chưa kịp nói xong thì như nhận ra gì đó, Takayama đã cầm cây gậy lúc nãy đã dùng để tấn công chúng tôi, vốn là một thanh kiếm bằng tre, vào thế thủ.
Wakatsuki lùi lại khi cậu ta vung thanh kiếm đó trước mặt cả hai.
_ Hai người không phải là những kẻ sát nhân, đúng chứ?
Takayama nghiêm mặt nhìn chúng tôi, nói.
_ Tất nhiên là không rồi! Chỉ tại cậu nhảy bổ vào Wakatsuki trước. 
Tôi lồm cồm bò dậy, lên tiếng phản đối ngay khi nghe Takayama nói.
Đoạn Takayama lại đưa kiếm trỏ về hướng những xác chết nằm la liệt trên sàn, xong lại trỏ về chúng tôi. Tôi tự hỏi bằng cách nào mà những người khác bình tĩnh một cách kì quái trước những cảnh tượng như vậy, thật khó để có thể nhìn thẳng vào thi thể của ai đó mà không cảm thấy khó chịu. Thậm chí còn có phần vô nhân tính.

_ Quần áo hai người không được sạch sẽ lắm nhỉ?
Wakatsuki trở nên hơi mất kiên nhẫn. Cậu ta không thèm giữ khoảng cách với Takayama nữa mà tiến đến thật gần, mặc cho cô gái kia ấn đầu thanh kiếm vào yết hầu mình.
_ Nghe này, Takayama. Tôi biết cậu phải trải qua những gì. Nhưng sự thật là chúng tôi đang tìm cách thoát ra khỏi đây. Cô bạn này lúc nãy vừa choảng tôi vì sợ xác chết. Máu dính trên quần áo một phần cũng là của tôi cả. 
Cậu ta vừa nói vừa hất mặt về phía tôi, trong giọng nói có chút châm biếm.
_ Chúng tôi có thể rời khỏi đây nếu cậu muốn. Nếu những người này đều do chúng tôi ra tay thì có lẽ cậu không còn đứng ở đây đâu, Takayama. Đi thôi Hashimoto!
Wakatsuki quay lưng lại, đoạn cậu ta kéo tay tôi.
_ Khoan đã!
Takayama gọi theo. 
_ Nếu những lời Wakatsuki nói là thật, thì hãy cho tôi xem cả hai người định thoát ra khỏi đây kiểu gì đi.
Và thế là, Takayama Kazumi đã nhập bọn cùng tôi và Wakatsuki. Đêm nay, chắc chắn sẽ rất dài đây.
------
Trong bóng tối, lủi thủi hình dáng hai cô gái một cao, một thấp đang nép vào nhau mà đi. Trên tay mỗi người là một que diêm đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt.
_ Tới cầu thang rồi, Reika-chan. Bước cẩn thận.
Cô gái cao hơn khẽ lên tiếng. 
Tâm trạng của họ hiện giờ không dễ chịu chút nào khi phải bước đi trong một nơi tối tăm như thế này. Vừa khó xác định được phương hướng, vừa luôn phải cảnh giác với mọi thứ xung quanh. 
Họ phân chia nhiệm vụ cho nhau trên đường đi. Fukagawa Mai đang dẫn đường, còn Sakurai Reika có trách nhiệm bảo vệ cả hai người trong trường hợp bất trắc.
_ Không biết Yumi và Hashimoto-san thế nào rồi, hi vọng cả hai cậu ấy vẫn không sao.
Sakurai cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện, mục đích để giảm sự căng thẳng cho cả cô và Fukagawa đang đi phía trước.
_ Chị thấy hơi lo về Nanamin... Nhưng có Yumi-chan ở đó, chắc sẽ ổn thôi.
Sakurai nghe thế thì cúi gằm mặt, cắn môi mình. Mặc dù biết rằng Wakatsuki hoàn toàn có thể tự lo lắng cho mình được, nhưng cô vẫn không sao kiềm chế nổi cảm giác bồn chồn trong bụng.
_ Reika-chan không sao chứ?
Cô gái lớn tuổi hơn dừng lại một chút, đoạn quay sang nhìn cô hỏi.
Sakurai lắc đầu, giấu đi những suy nghĩ của mình, đáp lại.
_ Không có gì đâu, senpai. Chúng ta đi tiếp đi!
_ Có ai ở đó không?
Một giọng nữ khác cắt ngang lời cô, hình như là từ lầu hai vọng xuống. Họ vẫn chưa ra khỏi cầu thang, Fukagawa có chút tò mò, bèn nói với Sakurai:
_ Ai đó đang gọi chúng ta, Reika-chan. Ta nên quay lại.
_ Nguy hiểm lắm, biết đâu...
Trong lúc Sakurai đang do dự, giọng nói đó lại một lần nữa vang lên.
_ Fukagawa-senpai? Có phải chị ở đó không? Là em, Shiraishi Mai đây.
Shiraishi Mai vốn là bạn cùng lớp với Nanami, ngoài ra cũng là thành viên trong câu lạc bộ nhiếp ảnh chung với Fukagawa. Hai người trước đây cũng khá thân với nhau nhưng họ đều không ngờ sẽ gặp nhau trong tình huống như thế này.
_ Maiyan? Em vẫn ổn chứ?
Fukagawa và Sakurai chạy đến bên Shiraishi. Cô gái kia bối rối nói.
_ Em không sao nhưng...
Quần áo cô ấy ướt sũng.
Sakurai Reika hốt hoảng lùi lại, cô nhìn chăm chăm vào bàn tay vừa chạm vào người Shiraishi Mai, nó dính đầy máu.
_ Đã có chuyện gì xảy ra?
Shiraishi lắc đầu, gương mặt biểu hiện vẻ khổ sở.
_ Em không thể...Senpai, hãy ra khỏi đây trước đi. Nếu không họ sẽ...
Fukagawa gần như hiểu được ý Shiraishi muốn nói gì, cô giục Sakurai lại đỡ lấy Shiraishi.
Cả ba cùng nhau bước xuống cầu thang, chợt Shiraishi sực nhớ ra gì đó, cô lục trong túi áo khoác ra một cái đèn pin rồi đưa cho Fukagawa.
_ Em tìm thấy nó trên người Itou Marika-san.
Itou Marika học năm nhất, là trợ lí của Sakurai. Cô liền quay sang hỏi Shiraishi xem liệu Itou có có ổn không.
Gương mặt cô gái kia hiện lên nét đau buồn, có chút sợ hãi xen lẫn trong đó, Shiraishi lắc đầu.
Sakurai trông bàng hoàng, vừa lúc sáng Itou còn phụ giúp cô với đống công việc trên văn phòng hội học sinh, vậy mà chỉ trong ngày hôm nay, người kia đã không còn tồn tại nữa.
Cô đưa tay lau nước mắt, cố gắng bình tâm lại nhưng không sao làm được điều đó. Cô chợt nghĩ về Wakatsuki, tự hỏi rằng cậu ấy hiện giờ thế nào rồi. Họ vừa chia tay nhau vài phút trước thôi, nhưng cảm giác như cả thế kỉ.
Cơ thể Sakurai hơi lảo đảo. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh vượt quá ngưỡng mà nó có thể chịu đựng. Cô run rẩy, tự hỏi rằng đây có phải là nỗi sợ hãi lớn nhất mà mình phải trải qua hay không. Hay vẫn còn có điều kinh khủng hơn chờ đợi Sakurai ở phía dưới cầu thang kia.
Shiraishi thấy vậy vội đỡ lấy Sakurai, tự trách mình lẽ ra không nên nhắc đến người đó. Bản thân Shiraishi cũng đã rất hoảng sợ khi tỉnh dậy trong vũng máu, bên cạnh là gương mặt thất thần của Itou. Cô cố gắng gọi người đó dậy nhưng Itou không thở nữa và cơ thể thì cứng đơ như tượng gỗ. Shiraishi hoảng loạn chạy ra ngoài khi đèn chợt tắt, cùng với cái đèn pin mà Itou vẫn giữ chặt trên tay đến khi chết. Cô đi theo những tiếng chân và giọng nói phát ra từ bất cứ ngã rẽ nào ở tầng hai, và đã nhìn thấy những cảnh tượng mà đến bây giờ chúng vẫn hiện lên trước mắt Shiraishi.
Mùi tanh nồng đến từ chiếc áo thấm đẫm máu và hành lang xộc vào mũi cô khiến Shiraishi nhiều lần phải nôn thốc nôn tháo. Chất lỏng đặc quánh đen thẫm chảy dưới chân cùng một vài cái xác với những gương mặt bị rạch nát bấy ra khiến người ta không thể nhận diện nữa.
Shiraishi đã ước rằng mình đừng bật đèn pin lên lúc đó, những kí ức của việc phải đi qua một hành lang đầy xác chết đang quay trở lại và ám ảnh cô.
Họ bước những bước cuối cùng xuống dưới cầu thang, không khí dưới tầng một nặng nề kinh khủng, đến mức cả ba người đều phải chùng bước lại.
_ Ta...ta nên làm gì bây giờ?
Shiraishi lên tiếng, không khỏi rùng mình khi thấy xung quanh vắng tanh. Fukagawa cho dù lúc nãy dẫn đường hiện giờ cũng không thể quyết định được, đành để mọi người đứng ở đây chờ Hashimoto và Wakatsuki quay trở lại.
Sakurai lùi lại một bước, chân cô giẫm phải một thứ gì đó mềm nhũn.
------
Tôi khẽ rùng mình khi cả nhóm đi ngang qua phòng y tế. Trải nghiệm ở đó quả thật không hề dễ chịu chút nào. Tôi nhìn xuống dưới sàn, có một ít máu dây ra đó, khá chắc chắn rằng là do tôi gây ra.
Tôi cố gắng lờ nó đi và tiếp tục tiến về phía cầu thang, có lẽ Fukagawa-senpai cùng Sakurai đang đợi chúng tôi ở tầng một, việc tôi nổi điên lên và đánh nhau với Wakatsuki thực sự làm mất rất nhiều thời gian, chưa kể còn gây náo loạn nữa. May mà người tìm được chúng tôi là Takayama, hoàn toàn tỉnh táo, có hơi đa nghi một chút, nhưng tôi nghĩ là cậu ta có lí do để hành xử như thế. Chúng tôi có thể là một trong những kẻ đang cố tàn sát nhau.
Takayama kể rằng, cậu ta đã chạm trán với hai học sinh năm nhất đang điên cuồng tấn công nhau bằng những con dao rọc giấy. Khi cậu ta nhảy vào cố gắng can ngăn thì họ lại chuyển mục tiêu sang Takayama. Khi tôi hỏi đến kết cục thì Takayama chỉ đơn giản trả lời là đã đập cho họ ngất xỉu bằng thanh kiếm bằng tre mà mình lấy ở phòng của câu lạc bộ kiếm đạo khi tỉnh dậy. 
Ngoài ra, chúng tôi còn được cho biết thêm, cửa phòng các câu lạc bộ không khóa. Điều đó có nghĩa là những người khác rất có thể sẽ tập trung ở đó, vì hành lang hiện giờ vắng tanh, một số chỗ còn rải rác xác người chết.
Khoan đã, nếu phòng của các câu lạc bộ không khóa, thì nơi đó đáng lẽ phải tập trung nhiều người ở đó chứ. Từ lúc tôi và Wakatsuki lên đường đi đến câu lạc bộ trà đạo đến giờ, hoàn toàn không có ai ở đó cả.
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, liền không thể giấu được suy nghĩ của mình mà quay phắt lại hỏi Takayama ngay.
_ Takayama, cậu hạ gục hai học sinh năm nhất kia ở gần phòng của câu lạc bộ kiếm đạo phải không?
_ Đúng thế...tôi tỉnh dậy ở đó.
_ Chết tiệt! Wakatsuki, lúc chúng ta còn ở trong phòng của câu lạc bộ trà đạo khi đèn tắt, có tiếng chân....
_ Này, đừng nói với tôi rằng cậu....
Gương mặt cậu ta nhìn tôi vẻ bàng hoàng.
_ Chúng đã theo đuôi ta từ nãy đến giờ...
Vừa dứt câu, sau lưng chúng tôi là khoảng bốn nam sinh nhảy bổ ra, tay vung dao, gào thét dữ dội. 
_ Giết chúng đi!!!!
Takayama hoảng hồn rọi đèn ra phía sau khiến họ lóa mắt. Cho chúng tôi thêm một chút thời gian để chạy trốn.
Cả ba bọn tôi chỉ biết nhanh chóng chạy xuống dưới cầu thang, tôi suýt nữa bị vấp do bước một lúc liền mấy bậc thang. Wakatsuki trượt từ trên tay vịn, cậu ta trông cực kì khẩn trương, nhưng không phải vì lo cho tính mạng của mình. Wakatsuki rủa thầm trong miệng.
_ Khốn kiếp thật! Reika....cầu trời cậu ấy vẫn không sao...
Lúc này, tôi chợt nhớ đến Fukagawa-senpai và Sakurai. Tôi nhăn nhó nhìn Wakatsuki.
_ Đáng lẽ cậu không nên buộc mọi người phải tách ra như vậy. Chết tiệt...chúng có thể đang đuổi theo họ.
_ Này, đừng nói với tôi là hai cậu vẫn còn đồng minh đấy nhé?
Takayama hớt hải rượt theo tôi. Tiếng bước chân đằng sau đang đuổi theo sát.
_ Còn hai người nữa, nhưng chúng tôi đã chia nhau ra. Lúc đầu cả bọn dự định sẽ mở điện lên và sau đó cùng tập trung lại. Không ngờ...
Chúng tôi cuối cùng cũng xuống được tầng một. Liền hối hả chạy, Wakatsuki nhận lấy đèn pin từ Takayama và đang dẫn đường cho chúng tôi. 
Tôi ngoái đầu lại nhìn, theo sát tôi là Takayama và thanh kiếm tre của cậu ấy, đằng sau vẫn là đám người đang đuổi theo.
Một trong số chúng tóm được vạt áo khoác của Takayama, cậu ta hét lên trong sợ hãi khiến tay chân tôi như rụng rời.
Chúng sẽ giết cậu ấy mất.
Wakatsuki chạy đằng trước nghe thấy tiếng của Takayama liền quay lại.
_ Khốn kiếp!
Chúng tôi không khỏi cảm thấy bất lực trước tình cảnh hiện tại. Takayama đang vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi đám người đằng sau đang níu chặt áo cậu ta.
Takayama thúc mạnh khuỷu tay vào hông của tên đứng đằng sau, khiên hắn đau đớn ôm bụng quì xuống, đoạn cởi bỏ áo khoác ngoài vứt lại, không thèm ngoái đầu nhìn mà cắm đầu chạy. Trước đó còn không quên nhặt theo thanh kiếm tre.
_ Khỉ thật! Hashimoto! Wakatsuki, còn không mau chạy đi?!
Cả hai chúng tôi chưa kịp nhận ra chuyện gì, chỉ biết hớt hải chạy theo. Vai cậu ta rướm máu, dường như đã bị thương trong lúc chống trả với đám người đang đuổi theo chúng tôi.
_ Cậu không sao chứ Takayama?!
Wakatsuki cố gắng bắt kịp cô gái kia. Ánh mắt cậu ta không hề rời khỏi vết thương trên vai Takayama, vệt máu ngày càng lan rộng trên chiếc sơ mi trắng. Tay phải Wakatsuki không ngừng rọi đèn soi đường cho cả ba người.
_ Ngoài sợ đến mức tay chân tôi gần như không cử động được thì tôi ổn...khốn thật! Chúng cứ như một đám con nghiện thiếu thuốc còn tôi thì vô tình mang gói "hàng trắng" đi ngang qua ấy!
Thời điểm nào mà còn nói vớ vẩn được nữa?! Tôi đã từng thấy Takayama lải nhải những thứ vô nghĩa tương tự vậy, nhưng không ngờ rằng cậu ấy có thể cố tỏ vui tính một cách không cần thiết trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Chả trách tại sao tôi không thích hợp với những nơi đông người.
Wakatsuki quay sang nhìn tôi, mắt chúng tôi chạm nhau trong giây lát và dường như tôi có thể hiểu được cậu ấy đang nghĩ gì.
"Takayama Kazumi phát điên rồi!"
Tôi đoán thế...
Wakatsuki còn đang nhìn tôi thì từ sau lưng, một trong số những kẻ đang đuổi theo gào lên. Khoảng một giây sau có thứ gì đó bay xẹt qua mặt chúng tôi.
Tim tôi đập hỗn loạn còn cô gái kia thì giật bắn người. Vật kia va vào tường, tạo ra một vài âm thanh chói tai rồi yên vị trên mặt đất.
Là con dao rọc giấy.
_ Wakatsuki!
_ Biết rồi!
Cậu ra hơi cúi người xuống và chộp lấy con dao. Chợt tôi nhận ra: chúng tôi tuy mỗi người đều có một món vũ khí tạm bợ để phòng thân, nhưng lại hoàn toàn không biết làm gì với chúng. Tôi không tài nào hiểu được vì sao những người khác, như cô gái cầm chiếc cưa máy giết sạch đám đông đang tuyệt vọng trước mắt tôi, những xác chết và thủ phạm gây ra điều đó ở tầng hai, và kể cả đám người đang đuổi theo sau chúng tôi; tất cả đều không còn chút nhân tính nào khi họ đã, đang, và sẽ giết nhiều người như vậy.
Vì sao chứ? 
_ Hashimoto! Takayama!
Giọng của Wakatsuki cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi, điều tiếp theo tôi biết là ánh sáng từ đèn pin trên tay cô gái kia tắt ngóm, còn cổ áo tôi thì bị lôi sang một bên. Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là hành lang được chia ra làm ba lối.
Tôi lảo đảo, xém chút nữa là ngã lăn ra, bên tai tôi là tiếng thì thầm cùng hơi thở hổn hển của Wakatsuki.
_ Sợ đến mức quên luôn đường đi rồi hả?
_ Gì cơ?
Tim tôi đập loạn lên vì phải chạy liên tục, bụng tôi có cảm giác đau nhức và cồn cào.
Tôi chợt nhận ra lộ trình của cả ba không phải nằm trên một đường thẳng, có lẽ cuộc rượt đuổi đã ít nhiều ảnh hưởng đến khả năng nhận thức của tôi.
Tôi nghe tiếng bước chân dừng lại và tiếng hô lớn của những nam sinh và chợt nhận ra lí do mà Wakatsuki tắt đèn pin.
_ Tìm chúng đi!!!
Tôi sợ hãi bịt tai lại, không gian vắng vẻ của hành lang rộng lớn nơi trường học khiến mọi âm thanh phát ra đều vang dội.
Phòng giáo viên, nơi đích đến của chúng tôi không còn xa nữa. Tuy nhiên, kế hoạch mở lại điện trong trường học của chúng tôi không thể nào thực hiện được, thậm chí còn nguy hiểm hơn khi ánh sáng làm cho những cuộc truy đuổi trở nên dễ dàng.
Ngay lúc này, bóng tối không còn là kẻ thù của chúng tôi nữa.
Những tiếng gào thét không hề dừng lại, lần này còn kèm theo âm thanh của những con dao rọc giấy.
Tôi có thể mường tượng ra cảnh lưỡi dao sắc lẻm đó được đẩy ra và thu vào như thế nào, cảnh chúng cắt vào da thịt tôi chỉ với những âm thanh đang phát ra.
Ai đó kéo nhẹ tay áo tôi, ra hiệu rằng chúng tôi cần phải ra khỏi đây ngay lập tức. 
Lần này, lén lút hơn và không có đèn pin chiếu sáng, chúng tôi không khác gì những con chuột đang cố chạy thoát khỏi chiếc bẫy khổng lồ này.
Đột nhiên, khi đứng dậy và bước đi bước đầu tiên, tôi cảm thấy rằng: muốn thoát ra khỏi đây, cần phải hi sinh mạng sống của ai đó. 


3 nhận xét: