Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

Summer Camp - Chap 1: Xuất Phát

Author: Ace
Rating: T
Genres: Horror, Action, Comedy, Fantasy, Romance, Slice of Life LOL.
Couples: HabuYuuuuuukaaaaa, NeruYurina, Manaka x wWatanabe, RisAoi, RisAnen, AkaOdanana.....
Summary: Hè rồi thì xách ba lô lên mà vào trại =)))) Trại hè đó =))) Nhưng không phải trại hè bình thường đâu... P/s: Đừng để ý cái couple AkaOdanana, sảng đấy.... Fic thứ hai viết cho nhà Keyaki. Đông nhân vật ...thiệt là đau đầu.... Bạn sẽ cố gắng giết bớt....






Chap 1: Xuất Phát

"Quần áo, kem chống nắng, bàn chải, kem đánh răng, lược, xà phòng, bình đựng nước, dao Thuỵ Sĩ bỏ túi, một ít tiền lẻ, còn thiếu thứ gì nữa không nhỉ?"
Tôi kiểm tra lại balô của mình để chắc chắn rằng mình không quên mất thứ gì quan trọng. Tất cả đều do tôi tự tay chuẩn bị và gần như đã ổn thoả hết cho đến khi bố tôi đề nghị lấy thêm một vài thứ như: diêm, túi sơ cứu thương, thuốc chống muỗi và côn trùng và một số món lỉnh kỉnh khác để nhét đầy những ngăn nhỏ trong balô tôi.
"Họ sẽ xoay con như xoay dế ở đó đấy!" - Ông ấy nhìn tôi và cười lớn.

Câu nói đó của bố tôi có vẻ hơi khó tin, nhưng ngẫm nghĩ một lúc thì lại thấy ông đúng. Trại hè và một chuyến tham quan ngoại khoá bình thường khác xa nhau lắm chứ, đằng này tôi lại ở đó tới chín mươi ngày, làm tròn thành ba tháng, sự chuẩn bị không bao giờ là thừa cả.
Tôi thở dài và kéo khoá balô lại, tâm trí bắt đầu trở nên lơ đãng đi nơi khác.
"Ba tháng..."
Điện thoại trong túi quần tôi bỗng rung lên khiến tôi giật bắn mình. Là Oda, cậu ta làm gì vào giờ này nhỉ? Vì hồi hộp mà gần mười một giờ đêm rồi mà tôi vẫn không tài nào chợp mắt nổi, dù sao đó cũng là trại hè đầu tiên mà tôi tham gia cơ mà, đến năm sau là đời học sinh của tôi cũng kết thúc rồi. Tôi vẫn đang phân vân có nên thi đại học hay không, đơn giản vì đó không phải là con đường duy nhất đưa tôi đến với thế giới của người trưởng thành. Mọi dự định cho tương lai của tôi đến giờ vẫn còn rời rạc lắm. Hẳn là tôi phải đưa ra quyết định nhanh chóng trong tương lai gần thôi.
Quay trở lại với cú điện thoại, tôi không vội bắt máy ngay, mà thả mình lên giường nằm chờ thời gian trôi qua một lúc. Đến khoảnh khắc mà tôi cho rằng cuộc gọi sẽ kết thúc, mọi thứ sẽ yên tĩnh trở lại và Oda sẽ nghĩ rằng tôi đã đi ngủ từ lâu và sẽ không gọi lại một cuộc nào nữa, tôi nhấn phím trả lời.
_ Mình nghe đây, Dana...
Tiếng cậu ta gượng gạo cười vang lên từ đầu dây bên kia. Tôi nín thở, để âm thanh đó vang dội trong không khí đến khi cậu ta nói lời đầu tiên.
"Đêm hôm khuya khoắt lại gọi điện làm phiền cậu. Tớ xin lỗi trước nhé..."
Tôi lắc đầu trong vô thức, cố gắng tìm từ ngữ để đáp lại Oda.
_ Không đâu. Dù sao mình cũng chưa ngủ. Có hơi hồi hộp giống cậu thôi...Ngày mai lên xe ngồi cạnh mình nhé?
"Ừm...Habu này."
Giọng Oda thay đổi cao độ, có lẽ như cậu ta thực sự muốn nói với tôi một điều gì đó. Có thể Oda có lí do để gọi điện cho tôi vào giờ này.
_ Mình nghe đây.
"Cậu có danh sách số người đăng kí tham gia trại hè ở đó không?"
Tôi ngồi dậy, lặng lẽ mò tới balô để ở một góc phòng lúc nãy, đoạn thò tay vào lục lọi tìm kiếm một mảnh giấy nào đó đã được gấp gọn lại để ở bên trong.
Nó đây rồi, tôi dùng tay phải mở nó ra, không quên trả lời Oda đang đợi ở đầu dây bên kia.
_ Mình có đây, cậu muốn mình làm gì nào.
Mắt tôi lướt qua những cái tên được gõ bằng máy và sắp xếp lần lượt theo bảng chữ cái từ "i" đến "wa". Danh sách này gồm hai mươi mốt người tổng cộng, tên của Oda nằm ở phía trên trong khi tên tôi lại ở khoảng giữa gần cuối của danh sách. Đi kèm cùng với tên là ngày tháng năm sinh và lớp.
"Thấy tên của Moriya Akane không? Bên dưới tên cậu một chút ấy?"
Theo lời Oda, tôi nhìn xuống phía dưới danh sách, cách tôi khoảng hai cái tên là Moriya Akane, cùng khối nhưng khác lớp với tôi. Ba Hán tự đó dường như không gợi lên cho tôi được điều gì về con người đó cả. Như biết được những suy nghĩ trong tôi, Oda lên tiếng ngay sau đó.
"Moriya nổi tiếng nhất trong khối đấy. Quả nhiên là Habu chả để ý gì cả."
Tôi khẽ nhún vai khi cậu ta lại lên giọng, dù sao đó cũng đâu phải là lỗi của tôi khi không có ấn tượng nào về những con người mà mình đã, đang và sẽ không bao giờ tiếp xúc với. Thấy tôi im lặng, Oda không còn cách nào khác để tiếp tục cuộc nói chuyện.
"Chính vì cậu ấy nổi tiếng như vậy, tớ không biết có sống sót nổi ở đó không, Habu. Cậu biết tớ hám fame..."
Cái quái gì thế? Tôi cau mày lại ngay lập tức, vậy mà tôi tưởng có gì đó nghiêm trọng lắm. Tôi khẽ hắng giọng với Oda, tâm trí đã hoàn toàn thoả mãn với quyết định cúp máy.
_ Chúc ngủ ngon, Oda Nana! Hãy mơ giấc mơ mà trong đó cậu sẽ nổi tiếng hơn Moriya nhé!
"Này!!! Khoan đ...."
Tôi tiện tay tắt nguồn điện thoại luôn nếu cậu ta vẫn còn nhu cầu tám nhảm đêm khuya. Haha! Có vẻ hơi độc ác và không giống với tôi chút nào, nhưng mà đành chấp nhận thôi, cũng đã muộn lắm rồi và tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Nghĩ đi nghĩ lại một lần cuối cùng, có lẽ tôi nên mua bản blu-ray hoặc goods của một bộ anime nào đó tôi thích, "Love Live!" chẳng hạn, hoặc là "K-On!". Hi vọng là chuyến đi này sẽ đáng giá, không thì tôi sẽ phải hối hận suốt cả quãng đời còn lại mất.
Tôi nghiêng đầu nhìn quanh phòng mình, mắt tôi lướt qua mọi thứ đang hiện lên một cách mờ nhạt trong bóng tối. Tôi không bật đèn ngủ, vì vậy màu của mấy vỏ đĩa trong bộ sưu tập toàn anime của tôi cứ thế mà rực lên. Tôi suy nghĩ nhiều trước khi ngủ, cứ nhìn mọi thứ và nghĩ vẩn vơ. Những ý nghĩ sẽ liên tục nối đuôi nhau cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ.
_ Muốn ăn takoyaki quá nhỉ....
Tôi lầm bầm vài từ vô nghĩa cuối cùng và kết thúc một ngày của mình.
------
Tôi lặng lẽ đứng chờ trong hàng. Một vài giáo viên đứng xung quanh đang cố gắng điểm danh cho đủ số người đã có mặt. Chỉ mới hơn một nửa số người đã đăng kí cho chuyến đi này xuất hiện thôi và tôi vẫn chưa thấy bóng dáng Oda đâu cả.
Mọi người đứng trong hàng không hiểu sao bỏ qua hết những lạ lẫm, cứ thế mà trò chuyện với nhau một cách rất tự nhiên như vậy khiến tôi cũng có cảm giác muốn được hòa nhập chung với họ.
Mắt tôi lướt qua khoảng mười ba người đang đứng thành hai hàng dọc, đối với tôi toàn là những gương mặt mà mình chưa thấy qua bao giờ. Cũng phải thôi vì tôi có giao lưu với ai ngoài những người học cùng lớp đâu, thân lắm cũng chỉ có Oda.
Cố gắng theo dõi và bắt kịp chủ đề của hai người đứng trước tôi, một với mái tóc dài được cột hai bên và người còn lại có mái tóc ngắn chạm vai.
_ Tớ tệ mấy môn thể thao cực kì! Không biết tớ có sống nổi ở ngoài đó không nếu mỗi ngày họ buộc tớ phải hít đất năm trăm lần hai chạy suốt hai tiếng đồng hồ không nữa...
Cô gái tóc ngắn nói với một vẻ bất mãn trên gương mặt, trong khi đó người còn lại chỉ biết nhìn cô, mặt xụ xuống một cách thảm hại.
_ Đừng...đừng nói nữa...! Tớ cũng đã từng xém tí nữa là không qua nổi môn Giáo dục thể chất, cậu biết điều đó mà, Ozeki!
_ Nhưng mà đây là trại hè đó, Rina! Trại hè! Và tớ nghĩ nếu có một từ kanji nào cho "trại hè" thì nó sẽ trông giống chữ "kinh khủng" đó!
Đôi mày đang cau lại của cô gái tên Ozeki bỗng giãn ra khi cô ngước lên và bắt gặp ánh mắt tò mò của tôi. Có vẻ Ozeki đã nhận ra tôi đang theo dõi cuộc nói chuyện giữa cô và cô gái mang tên Rina.
Tôi cười đần, nhăn hết cả hàm răng của mình ra. Chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế, nhưng có vẻ như ánh nhìn của Ozeki đã khiển tôi hơi hoảng lên một chút, hi vọng cậu ấy không xem tôi như một kẻ quái đản.
_ Cậu cao ghê....Hẳn là rất giỏi mấy môn thể thao nên mới đăng kí vào trại hè này nhỉ?
Tôi chớp mắt hai lần trước khi nhận ra Ozeki đang nói chuyện với mình, tôi cố gắng bắt kịp những từ ngữ vừa thoát ra của cô gái ấy, lại một lần nữa cười đần và phẩy phẩy bàn tay trước mũi.
_ Không hề đâu! Mình cũng dở thể thao lắm, mà trại hè này giống như là một chuyến đi dã ngoại thôi mà nhỉ?
_ Ể??? Không hề có chuyện đó đâu nhé! Họ sẽ khiến chúng ta sống không bằng chết ở đó. Những người như chúng ta thừa biết điều này mà. Tưởng tượng nhé, cậu đang ở trên bờ biển đầy nắng và gió, đang nằm dưới một gốc cây dừa nào đó hưởng thụ, và sau đó có ai đó dùng roi quật vào người cậu bảo cậu nhấc mông lên và chạy năm vòng quanh đảo thì cậu sẽ cảm thấy thế nào?
Cô gái tên Rina đứng cạnh cũng tự động gật đầu theo khi Ozeki nói, tỏ vẻ đồng ý rằng cái trại hè này không khác gì địa ngục trần gian với những đứa kém thể thao và lười vận động. Còn tôi, tôi ngẩn người ra một lúc trước câu hỏi của Ozeki, mặc dù câu trả lời đã quá rõ ràng nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn phải suy nghĩ trước khi nói cho cô ấy biết, tôi sẽ làm gì trong tình cảnh đó.
_ Chắc là....
Một bàn tay từ đâu đột nhiên nắm chặt lấy vai tôi. Giật mình, tôi bỏ dở câu nói của mình mà quay phắt lại. Sau lưng tôi là một Oda Nana đang mệt lử và thở hồng hộc.
_ Tớ....ngủ quên...may là...không trễ...
_ Chậm thôi! Dù sao may cho cậu là ta vẫn chưa lên xe. Mà tối qua cậu làm trò gì thế hả?
_ Tớ không ngủ được! Mà cậu cũng đâu cần cúp máy một cách lạnh lùng vậy chứ!
Tôi thở dài. Oda lúc này cũng đứng thẳng dậy và nhìn Ozeki cùng cô bạn tên Rina kia, đoạn lườm tôi rồi cười đểu.
_ Cậu làm quen được quá trời người vậy? Chỉ tớ bí quyết cái nào!
Tôi cau mày nhìn Oda, cái nụ cười đáng ghét đó vẫn không tắt trên gương mặt cậu ta, đoạn Oda quay sang hai người kia hỏi.
_ Orika-chan, Rina, mong hai cậu giúp đỡ bạn tớ nhé! Trông thế thôi nhưng nhát gái lắm!
Rina-san tiếp tục gật gật cái đầu, cái vẻ đáng yêu của cậu ta là sao đây?
Tôi quay sang và huých khuỷu tay mình vào Oda.
_ Nói vớ vẩn gì thế?! Mà cậu quen hai cậu ấy à?
_ Tớ biết gần hết số người trong khối đấy Habu, ngoài ra còn một số senpai khối trên nữa, mấy bé kouhai thì ít ra còn lạ lẫm chứ kiểu gì cũng có ngày tớ "hỏi thăm". Học hỏi đi.
Vừa nói, Oda vừa vênh mặt lên trông rõ đểu, tôi cũng nhân dịp này mà trả thù cậu ta, này thì chia sẻ bí mật nhé.
_ Thế còn Moriya Akane-sa...
Và dường như cậu ta đã kịp nghe thủng những gì tôi sắp nói ra khỏi miệng, liền nhón chân lên và dùng tay ngăn không cho tôi nói tiếp. Bộ dạng cậu ta trở nên lấm la lấm lét như trộm trước mặt hai người kia, trông rất buồn cười.
_ Habu này vui tính thật, đột nhiên bảo muốn sơn phòng của mình màu đỏ! Lạc quẻ hết cả!*
Đoạn Oda ghé sát vào tai tôi.

"Đừng có đốt nhà tớ như thế, tớ hứa sẽ hậu tạ cậu sau khi ta tới nơi."
Rồi mau chóng quay ra cười gượng với Rina và Ozeki. Tôi cũng thấy hơi tội nghiệp Oda liền hùa theo.
_ Xin lỗi nhé Dana! Cậu vẫn chưa quen với giọng Kansai của mình...
Trò đùa nhạt nhất quả đất.
_ Làm chi có chuyện nớ! Tớ nghe giọng Kansai như thánh mà răng không hiểu cậu nói cái chi mô?
Oda bắt đầu nhại giọng Kansai khiến tôi phải nhăn nhó vì chả giống gì cả, và lúc tôi nói nó cũng không nặng thế. Và đến lúc này tôi cũng chợt nhận ra tôi và Oda trông như đang diễn tsukkomi vậy. Đột nhiên tôi để ý thấy sắc mặt của hai người đứng trước thay đổi, và họ đang nhìn chằm chằm vào Oda như vừa thấy quái vật vậy.
_ Dana này...
Ozeki lên tiếng, trông có vẻ hơi lo ngại. Trong khi đó Oda vẫn không hay biết gì.
_ Sau lưng cậu kìa...
_ Hử? Gì cơ?
Oda quay lại, một người với vóc dáng nhỏ nhắn mặt hầm hầm nhìn cậu ta không chớp mắt. Thái độ của Oda thay đổi ngay lập tức, nhìn là thấy ngay cậu ta hoảng đến mức nào rồi, có điều vẫn còn cố cười nhây.
_ Ố ồ Miichan cậu cũng có tham gia nữa sa...AAAAAAA!!!!
Kết quả là bị nhéo lỗ tai một phát rõ đau. Tôi tự hỏi mối quan hệ của cậu ta đối với những người khác trong trường này là thế nào vậy? Vì trông có vẻ như với mọi người chả ai có ấn tượng tốt về Oda cả.
_ Đồ đần! Đồ đần! Đồ đần!
Cậu ta nói giọng Kansai! Đáng đời lắm, Oda!
Vừa mắng cậu ta vừa mạnh tay hơn với Oda, lỗ tai hiện giờ cũng đỏ loét lên.
_ Th-tha cho tớ....Aaa! Làm ơn!
Tôi hay ai đó cần phải "giải thoát" cho cậu ta, việc khoanh tay đứng nhìn thế này có hơi độc ác quá không chứ? Mặc dù trông Oda bị hành hạ cũng hơi buồn cười.
_ Mọi người đã tập trung đầy đủ cả rồi phải không? Các em có thể lên xe rồi, ngồi theo sơ đồ sắp sẵn ở đây nhé!
Giáo viên phụ trách cho chuyến đi này cuối cùng cũng lên tiếng, trên tay ông ấy cầm một xấp giấy nhỏ, có vẻ là sơ đồ chỗ ngồi. Thế là lời đề nghị ngồi cạnh Oda tối qua của tôi đã tan thành mây khói mất rồi. Sơ đồ chỗ ngồi sao? Tôi cảm thấy như nhà trường đang muốn mở rộng quan hệ cho mọi người nhưng đối với tôi lại hơi bất tiện.
Tôi quay sang nhìn Oda, cậu ta đã được buông tha chút nhưng cô gái kia vẫn cứ kè kè sát bên và dán cái lườm của mình lên người Oda. Thôi thì đành bơ đi vậy, tôi đâu thể giúp được gì.
Đón lấy tờ sơ đồ từ giáo viên phụ trách, tôi bước lên xe. Một chiếc xe buýt du lịch bình thường, có vẻ hơi to so với hai mươi người đăng kí, nhưng ít ra cũng sẽ thoải mái hơn một chiếc xe nhỏ nhắn vừa vặn nhưng lại gây sức ép về không gian. Mắt tôi lướt sơ qua từ đầu đến cuối xe, cũng có một vài học sinh đã yên vị tại chỗ ngồi của mình. Nhìn lại tờ sơ đồ, tên tôi ở tận dưới cùng của dãy ghế phía bên phải, chỗ ngồi của tôi lại ngay đường đi, không phải là chỗ ngồi lí tưởng nhất, nhưng còn cách nào ngoài việc làm theo đâu? Bên cạnh tên tôi là Sugai Yuuka-senpai học lớp 3-B, còn Oda thì lại ngồi ở tuốt phía trên, cách tôi bốn dãy ghế, bên cạnh Koike Minami-san? Hi vọng đó không phải cô gái nói giọng Kansai hồi nãy. Nếu không thì Oda chết chắc.
_ Chào buổi sáng!
Đợi sẵn ở cạnh chỗ ngồi của tôi nơi cuối xe là một nụ cười niềm nở. Theo phép lịch sự, tôi cũng cúi đầu chào lại.
_ Buổi sáng tốt lành. Chị là Sugai-senpai phải không ạ?
Cô gái ấy gật đầu, khẽ ra hiệu cho tôi ngồi xuống cạnh bên.
_ Em là Habu-chan ở lớp 2-D?
_ Vâng ạ.
Tôi nhìn chị ấy, cười nhẹ. Hiếm khi tôi lại gặp một ai cởi mở như thế này mà không khiến người khác choáng ngợp như Oda, cảm giác cũng dễ chịu hơn chút.
_ Lần đầu đăng kí tham gia trại hè như thế này, có chút hồi hộp nhỉ? Chị muốn tham gia lâu rồi cơ đấy, nhưng ba năm trường mới lại tổ chức trại hè như thế này một lần thôi, nên phải đến năm thứ ba như thế này mới được đi đấy.
Ba năm một lần sao? Hèn gì tôi lại không nghe nói tới trại hè vào đầu năm học, có lẽ nó là truyền thống của trường rồi cũng nên.
_ Em thấy các senpai không đăng kí nhiều lắm. Tại sao lại thế ạ?
_ Ai nấy cũng bận bù đầu cho việc ôn thi đại học rồi. Còn chị thì cuối năm nay sẽ đi du học, nên ước muốn tham gia trại hè không gặp cản trở gì cả.
_ Ra là vậy à.
Chúng tôi ngồi ở dãy ghế phía bên phải, gần cuối xe. Dãy ghế phía bên trên trái là hai học sinh khác cùng năm với tôi.
"Watanabe Risa-san và Shida Manaka-san?"
Mắt tôi nhanh chóng lướt qua tờ sơ đồ chỗ ngồi mà từ lúc nãy đến giờ vẫn còn giữ nguyên trên tay, đoạn ngước mắt lên quan sát họ đang từ từ bước tới.
_ May thật, tớ ngồi kế bên cậu này, Risa.
Một cô gái với mái tóc ngắn và cái tai nghe gác lên trên vai bước tới, cậu ấy chỉ chỉ tay vào cái ghế, ra hiệu cho bạn mình từ phía sau. Watanabe - người đi sau Shida nhanh chóng yên vị vào chỗ ngồi của mình ngay cạnh cửa sổ. Tóc cậu ta ánh lên màu nâu nhạt dưới ánh nắng mặt trời và một bên khóe miệng cậu ta nhếch lên rất nhẹ. Nếu không để ý kĩ, có lẽ sẽ chẳng ai biết Watanabe đang cười. Một nụ cười mỉm, theo tôi đó có thể là "kiểu" của cậu ta. Nếu không nhầm thì trên những bộ phim giật gân thì đó là một từ để tăng độ ngầu của một nhân vật nào đó, thường là đàn ông, lên một cách không cần thiết và khá buồn cười khi phải theo dõi một đoạn hối thoại quá sức gượng gạo như thế.
Như đã làm với tôi, Sugai-senpai vui vẻ cất tiếng làm quen với họ.
_ Chào buổi sáng!
Họ cũng vui vẻ cúi đầu lại với chị ấy. Trong khi Shida lại tỏ vẻ hơi ngại ngùng, thì Watanabe lại sở hữu một vẻ điềm tĩnh và ít nói. Chính xác hơn thì từ "ít nói" có thể dùng để tả cả hai người, điểm khác biệt giữa họ có lẽ chỉ là Shida ngại tiếp xúc với người lạ còn Watanabe thì lạnh lùng.
Việc được tiếp xúc với nhiều người với nhiều tính cách khác nhau khiến tôi cảm thấy hứng thú hơn hẳn với chuyến đi. Đúng là một quyết định không tồi. Tôi thầm cảm ơn Oda và cũng thầm cảm ơn cái tính hay do dự của mình nữa. Nếu không có cả hai yếu tố đó chắc giờ này tôi vẫn còn nằm bẹp dí trong phòng rồi.
Giáo viên phụ trách ngay sau đó cũng nhanh chóng bước lên xe. Một người đàn ông với vóc dáng trung bình, mái tóc đen màu thuốc nhuộm và cặp kính hình chữ nhật trễ xuống trên sống mũi có phần gọng cũng đen nốt. Thứ duy nhất tương phản với hai điều vừa nêu trên đến chói cả mắt, là chòm râu bạc lởm chởm trên má ông ta. Một hình ảnh không gọn gàng chút nào của một giáo viên. Tôi chưa từng thấy một ai như ông ta xuất hiện trong trường. Phòng giáo viên, không. Đang giảng dạy trên một lớp nào đó, không. Thậm chí tôi cũng chưa từng đi ngang qua một giáo viên nào có hình dáng giống như ông ta trên hành lang của những dãy lớp học. Ngay cả khi ông ta đi vòng quanh để điểm danh cả đám học sinh đang xếp hàng lúc nãy, tôi vẫn không thể nào ý thức được sự hiện diện đó.
Tôi biết rằng mình không phải là một người để ý tới nhiều chi tiết, nhưng tôi chưa bao giờ gặp được một ai có thể dễ dàng mà không gây sự chú ý với người khác đến vậy, trừ những lúc đối mặt nhau.
Chưa bao giờ. Và đó là con người với dáng vẻ kì quái nhất mà tôi được nhìn thấy. Hai bàn tay tôi khẽ túa ra một ít mồ hôi khi tôi cố gắng dời tầm nhìn của mình đi nơi khác để xua hình ảnh đó ra khỏi đầu, ngoài ra còn có một chút ý nghĩ rằng không nên phán xét vẻ bề ngoài của người khác.
Đôi mắt của ông ta hơi nheo lại khi cố gắng từ phía trên nhìn xuống dưới cuối xe, rồi đôi đồng tử nâu thẫm đó lướt một cách nhanh đến quái đản từ trái sang phải rồi lại tiếp tục từ bên phải trở về trái. Đoạn, giáo viên phụ trách kì lạ đó thu hút sự chú ý của đám nữ sinh ngồi rải rác trên xe bằng cách bước lên giữa lối đi chia cách hai dãy ghế ngồi với nhau. Đến khi tiếng xôn xao bàn tán dừng hẳn, ông mới cất tiếng.
_ Chào buổi sáng, các em. Tôi là Tsubota, giáo viên phụ trách việc quản lí chuyến đi của các em đến đảo Ikayek. Chắc là chưa ai trong số các em nghe về nó phải không?
Lại một khái niệm kì lạ nữa được thêm vào vốn từ vựng của tôi. Bên cạnh, Sugai-senpai vẫn chăm chú lắng nghe, có vẻ như trên lớp chị thuộc dạng người không bỏ lỡ những gì giáo viên nói. Giọng của Tsubota, sau một hồi ngưng lại để tất cả người trên xe tiếp thu, lúc này lại vang lên.
_ Đảo Ikayek có diện tích hơn 5km vuông, nằm ở phía đông Okinawa. Sở dĩ nó có cái tên kì lạ như vậy là vì vào năm 1786, một đoàn thám hiểm người Nga đã tìm ra đảo này và đặt cho nó một cái tên tiếng Nga. Nhưng hòn đảo này hoàn toàn thuộc về Nhật Bản vì đã có cư dân sinh sống ở đó từ xưa. Hiện giờ đảo này đã bị bỏ hoang. Một nơi lí tưởng để trường chúng ra tổ chức trại hè cho các em.
Tông giọng trầm khàn của ông ta tiếp tục dừng lại thêm một lần nữa, nhường chỗ cho mấy tiếng xầm xì bên dưới những dãy ghế ngồi. Tsubota nhếch mép cười, đôi mắt nheo nheo sau cặp kính gọng đen nhìn xuống từng đứng một ngồi trên xe. Không khí dần trở nên quái đản hơn, nhưng may mắn thay, từ góc khuất ở phía bên trái đầu xe đã kịp vang lên một giọng nói khác, phá tan đi bầu không khí mà Tsubota đã cố tình tạo ra.
_ Mọi người đã có mặt đầy đủ chưa? Ta khởi hành nhé.
Ông ta quay đầu lại nhìn bác tài xế, nụ cười trên môi vẫn không tắt.
_ Ồ...tất nhiên rồi nhỉ? Bây giờ chúng ta sẽ hướng thẳng tới sân bay nhé!
Tsubota vừa dứt lời và yên vị trên ghế đầu tiên bên trái, ngay sau lưng bác tài xế, thì xe lập tức lăn bánh. Đám con gái trên xe lại tiếp tục việc của mình, nhiều đứa sẽ xì xào bàn tán, nhiều đứa sẽ tranh thủ chuyền tay nhau hết mớ đồ ăn vặt, số còn lại vẫn sẽ ngồi yên tại chỗ và thu mình vào trong thế giới riêng của chính bản thân.
Trong khi Oda ngồi phía trên đang bận chém gió với đám bạn của cậu ta, thì Shida ngồi ghế bên trái gần cạnh tôi thì ngân nga theo tiếng nhạc phát ra từ tai nghe, trong khi Watanabe lại gác tay lên cửa sổ và lơ đãng nhìn ra ngoài một cách trầm lặng.
Tôi cũng rút một quyển manga từ balô mình ra và bắt đầu chăm chú vào những trang đầu tiên.
_ Habu-chan thích manga à?
Giọng nói êm dịu của Sugai-senpai vang lên bên tai không làm tôi giật mình chút nào, ngược lại còn trở nên rất hứng thú để trò chuyện.
_ Vâng ạ. Em cũng thích xem anime lắm. Bộ này khoảng tháng bảy sẽ lên sóng đó, nhưng hơi tiếc là em không thể đón xem nó rồi.
_ Nhưng sau đó em sẽ mua phiên bản DVD về phải không?
Chị nhìn tôi, cười tươi. Trong chốc lát, nét rạng rỡ trên gương mặt ấy cũng khiến tôi phải cười theo. Chị ấy quả là một senpai kì lạ. Không để chị chờ lâu, tôi gật đầu ừ nhẹ. Không khí náo loạn bên trong xe đã trở nên thật dễ chịu và dường như sáng sủa hơn, dù bây giờ chỉ mới bảy giờ sáng và bầu trời không gợn bóng mây nào.
Tôi cùng Sugai-senpai lại tiếp tục cùng trò chuyện về đủ thứ trên trời dưới đất, từ chuyện manga và anime vốn là "tủ" của tôi đến mấy chuyện như quần áo, thời trang rồi trong lúc rảnh rỗi hay làm gì.
Oda ngồi từ phía trên cũng quỳ hẳn lên ghế, xoay người về sau mà hô to về phía tôi.
_ Này Habu! Làm gì trông chán đời thế! Mời senpai ăn cái nào!
Đoạn cậu ta ném hai hộp gì đó xuống mà không kịp đợi tôi phản ứng. Tôi hớt hải đứng dậy để đỡ lấy mớ đồ của Oda, may sao bắt được và không để ai trúng ai. Nhưng khổ nỗi cái đầu tôi lại đụng vào ngăn chứa đồ phía bên trên của chiếc xe buýt. Ôi cái chiều cao nhiều khi cũng gây bất tiện cho tôi!
_ Của Nagasawa-kun cho đấy!
Snack khoai tây Jagarico, tôi ngồi xuống, nhìn trên thân chiếc hộp có hình dáng trông giống một hộp mì ăn liền kia, đoạn nhanh chóng quay sang mời senpai.
Vừa bóc vỏ hộp, tôi vừa nghĩ quả nhiên là Oda biết gần hết mọi người trên xe, cái gì cậu ta cũng làm được cả. Có vẻ như Oda sẽ "phá đảo" cái trại hè này trước tiên luôn ấy chứ, còn tôi sẽ là người đứng chót và lê lết ra khỏi đó với bộ dạng thảm hại.
Mà thôi cũng kệ. Chỉ là tham gia cho vui tí thôi, dù kết quả có ra sao đi chăng nữa cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến tôi. Thở dài một cái, tôi quay trở lại cuộc trò chuyện đang bị bỏ dở với Sugai-senpai.
------
Tôi nhìn lại điện thoại mình, đã hơn tám giờ ba mươi phút. Thời gian xếp hàng đợi điểm danh và ngồi trên xe nhiều lắm cũng đã gần một tiếng đồng hồ. Xe của chúng tôi dừng chân tại sân bay và phải đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa để làm thủ tục check-in. Đám con gái cứ thế mà lại chia nhau ra lang thang khắp sân bay dưới sự quản lí của Tsubota và một vài giáo viên khác đợi sẵn ở đó.
Trong khoảng thời gian dài còn lại, tôi chỉ biết chôn chân ở dãy ghế ngồi ở phòng chờ, gần như không hứng thú lắm với việc nhập bọn cùng những người khác. Nhắc tới "những người khác" thì hình như Oda có cầm đầu một băng nhóm có tên như vậy nhỉ?
Vừa ngồi suy nghĩ vớ vẩn thì có ai đó tới gần tôi, người đó hơi cúi xuống, đoạn nhìn tôi lịch sự hỏi.
_ Xin lỗi, mình có thể ngồi chỗ này được không?
Một cô gái với mái tóc nhuộm nâu dài ngang vai đang nở nụ cười. Nên dùng từ gì để tả người đó đây nhỉ? Đẹp? Không, thế thì quá đơn giản và sơ sài so với ngoại hình mà người đó sở hữu. Phải rồi, cô ấy như định nghĩa cho từ "mỹ nhân" mà tôi thường thấy trên các phương tiện truyền thông. Tôi nhìn cô ấy một hồi lâu, như quên mất cả lời lẽ để phản hồi lại. Cả cổ họng và dây thanh quản tôi cứng đơ, đến việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Đến khi người đó nghiêng đầu sang trái, như để khơi gợi lại chút ý thức cuối cùng của tôi, tôi mới nhận ra và bắt đầu luống cuống trả lời lại.
_ À...Không sao! Cậu ngồi đi.
Nói rồi, tôi nhích sang một bên, vừa nhường chỗ cho cô ấy, vừa tạo ra một khoảng cách an toàn nào đó giữa hai chúng tôi.
Và dường như tất cả mọi người trừ tôi ra ai cũng thân thiện cả, nên ngay lập tức, cô gái kia nhanh chóng bắt chuyện với tôi sau khi ngồi xuống.
_ Cậu học lớp nào nhỉ?
Tôi lại quay sang và nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đoạn cố gắng bật ra một câu trả lời nào đó không quá kì quặc.
_ Mình học lớp D, năm hai. Tên mình là Habu. Habu Mizuho.
Lạy chúa, đôi mắt của cô ấy. Chúng nâu và gần như sâu thẳm một cách kì lạ. Điều đó khiến tôi không thoải mái tí nào, khi phải duy trì cuộc nói chuyện với một người có vẻ ngoài như vậy.
_ Mình là Moriya Akane. Nhưng cậu cứ gọi là Akanen nhé.
Lạy chúa! Đây là Moriya sao? Tôi chưa từng có khái niệm về một ai đó có thể nổi tiếng nhất khối, hay nhất trường gì đó. Ngay cả khi Oda kể cho tôi nghe cũng không. Nhưng đây thực sự là Moriya, bằng xương bằng thịt trước mắt tôi, không phải là ba kí tự kanji hay sáu âm tiết không thể gợi lên một hình ảnh nào. Moriya đang ngồi cạnh tôi hiện giờ, dù là vô tình hay cố ý, cũng khiến tôi không khỏi choáng ngợp bởi sự hoàn hảo nơi cô.
_ Cậu biết đó, Mizu-chan...Mình có thể gọi cậu là Mizu được chứ?
Tôi hơi kinh ngạc nhìn Moriya, tuy rằng cô có vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó, nhưng những từ ngữ thốt ra từ đôi môi với lớp son màu anh đào lại rõ ràng và mạch lạc hơn bao giờ hết.
Tôi miễn cưỡng gật đầu cái rụp, định bình luận thêm về cái biệt danh mà cô đặt cho mình vào nữa nhưng Moriya đã tiếp tục câu nói còn đang bỏ dở.
_ Theo mình thấy thì gần như hoặc tất cả mọi người ở đây, trừ mình ra, ai cũng mong cái trại hè này hết...
Giọng của cô trở nên nhỏ dần, chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe. Nửa vế sau lại khô khan hơn và nhấn mạnh chữ "trại hè". Tôi vẫn chăm chú đợi Moriya nói tiếp, đôi mắt trong vô thức liếc nhìn Watanabe Risa cùng Shida Manaka đang ngồi ở dãy ghế phía sau, đoạn lại quan sát xem liệu Tsubota có để ý đến chúng tôi. Cứ như cả tôi và Moriya đang trao đổi về một bí mật nào đó khủng khiếp nhất vậy.
Nhưng cô ấy vẫn mảy may chăng quan tâm lắm liệu có ai đang nghe trộm không, chỉ cúi người xuống thấp, tựa ngực mình lên hai đầu gối, gương mặt xinh đẹp ấy của Moriya lộ rõ vẻ chán ghét.
_ Ây dà...phải nói sao đây nhỉ. Tóm lại thì cái TRẠI HÈ này được tổ chức cứ mỗi ba năm một lần ở trường này, cái này thì chắc ai cũng biết rồi. Nhưng mà Mizu này, theo cậu thì có quá sớm để tham gia TRẠI HÈ này không?
Nhấn mạnh chữ "trại hè".
_ Moriya-san, ý cậu "quá sớm" nghĩa là sao?
_ Ý mình là cậu có quyền lựa chọn đăng kí hoặc không mà, đúng chứ?
Tôi gật đầu, lắng tai nghe cho thật kĩ để đảm bảo rằng mình không bỏ sót một từ ngữ nào.
_ Cậu đã chọn "có". Theo cậu nghĩ như vậy có quá sớm hay không?
Dĩ nhiên là tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn cố vắt óc suy nghĩ ra một câu trả lời nào đó.
_ Không. Mình nghĩ không có gì gọi là quá sớm cả. Dù sao thì năm sau cũng đâu có trại hè nữa đâu nhỉ. Mình chỉ muốn tận dụng cơ hội này để trải nghiệm một lần cái gọi là "trại hè".
_ Vậy à.
Không biết câu trả lời đó có đúng như những gì cô mong đợi hay không. Nhưng đôi mắt nâu thẳm đó chỉ quay sang nhìn tôi, rồi chớp chớp một vài lần như để xác nhận liệu đó có đúng như những gì cô nghĩ tôi sẽ nói. Hàng mi cong vút của cô khiến tôi một lần nữa phải nín thở. Rồi Moriya quay đi, vươn vai một cái, đoạn đưa tay lên nhìn đồng hồ, quay sang bảo tôi.
_ Đến giờ rồi này. Ta đi thôi Mizu!
Tôi bắt lấy bàn tay chìa ra của Moriya sau khi cậu ta đứng dậy và đeo balô của mình lên vai, vẫn không khỏi choáng ngợp trước bầu không khí mà cô gái này tạo ra. Bàn tay đó quả thật là xinh đẹp, những tay dài và thanh mảnh, mềm mại, móng tay được giũa rất đều và cẩn thận, phủ lên thêm một lớp sơn bóng. Ngay cả nhưng chi tiết nhỏ nhặt nhất từ con người này cũng có thể cho thấy cô ấy hoàn mỹ đến mức nào. Tôi vẫn còn vương vấn cái cảm giác kì lạ đó ngay cả khi bóng của Moriya đã gần khuất đi trong đoàn người qua lại.
Từ đằng xa, Tsubota đang tập trung những người khác lại và thông báo rằng đã đến giờ lên máy bay. Lũ con gái vẫn như vậy, không có gì gọi là khẩn trương lên cả, đơn giản vì chúng biết mình còn khối thời gian đang chờ đợi phía trước.
Chúng tôi xếp thành một hàng dài, đi qua một cửa ải cuối cùng để có thể chính thức bắt đầu chuyến bay của mình.
Tôi chậm rãi leo lên từng bậc thang của chiếc máy bay, rồi dừng lại một chút ở bước phía trên cùng, đoạn quay sang nhìn lại khoảng sân rộng lớn và bằng phẳng được trát xi măng. Gió thổi lồng lộng, còn hơi nóng thì cứ bốc lên một cách điều độ từ mặt đường xi măng.
Trên trời, mây cứ tập trung lại thành một khối lớn, phần nào che phủ đi cái chói chang từ mặt trời trong những ngày hè, nhưng thời tiết vẫn cứ quang đãng như những ngày bình thường khác trong năm.
Chỉ có duy nhất cảm giác của tôi về mọi thứ là thay đổi.


------

*Thực ra bạn chỉ muốn quậy tên của Akane tí thôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét