Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

Summer Camp - Chap 2: Bất Thường

Author: Ace
Rating: T
Genres: Horror, Action, Comedy, Fantasy, Romance, Slice of Life LOL.
Couples: HabuYuuuuuukaaaaa, NeruYurina, Manaka x wWatanabe, RisAoi, RisAnen, AkaOdanana.....
Summary: Hè rồi thì xách ba lô lên mà vào trại =)))) Trại hè đó =))) Nhưng không phải trại hè bình thường đâu... P/s: Đừng để ý cái couple AkaOdanana, sảng đấy.... Fic thứ hai viết cho nhà Keyaki. Đông nhân vật ...thiệt là đau đầu.... Bạn sẽ cố gắng giết bớt....








Chap 2: Bất Thường

Chỗ ngồi trên máy bay của tôi so với trên xe buýt thì cũng chả khá khẩm gì hơn. Chỉ có điều là lần này tôi có thể nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm những đám mây trắng đang thả mình trôi bềnh bồng trên một khoảng không vô tận. Tai tôi ù đặc hết cả lên và trong bụng có hơi nôn nao, chơi game trên điện thoại hay đọc sách truyện không phải là điều tôi khuyên bạn nên làm nếu cảm thấy hơi khó chịu ở trong người. Chúng chỉ khiến tình hình tệ hơn và tệ nhất là phải tìm lấy mớ túi nôn kẹp trong ngăn nhỏ sau lưng ghế hành khách phía trước lần thứ hai.
Bên cạnh đang nằm gục đầu trên vai tôi là Koike-san, cô gái nói giọng Kansai đã dần cho Oda một trận ra bã lúc sớm. Một số người sẽ trở nên rất mệt mỏi trên các cuộc hành trình, và tôi thông cảm cho Koike - một nữ sinh với vóc người nhỏ bé và trông trẻ hơn tuổi thật của mình. Mà khoan đã, có lẽ tôi nên ngừng bao gồm cụm từ "vóc người nhỏ bé" cho phần lớn tất cả những cô gái mà tôi gặp. Người cần được miêu tả về vóc dáng hay chiều cao phải là tôi.

Vai và lưng tôi cũng mỏi dần do phải khom xuống một chút để Koike có thể dựa vào. Tôi muốn điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái một tí, nhưng lại ngại đánh thức cậu ấy dậy. Cũng may là chúng tôi đã bay được gần hai phần ba đoạn đường rồi, hi vọng Koike sẽ thức dậy sớm thôi.
Tôi ngồi ngân nga mấy bài nhạc ưa thích của mình được một lúc, thì máy bay lại rung lắc nhẹ một vài cái. Tôi kéo lại tấm che nắng trên cửa sổ nhằm quan sát một chút khung cảnh bên ngoài. Thời tiết có vẻ không tốt lắm khi đám mây lúc nãy xám dần đi và trông nặng nề hơn cả. Một vài tia sáng chớp lên thật nhanh rồi biến mất dần giữa bầu trời đầy mây. Cái máy bay lại rung thêm vài hồi nữa khiến tôi trong phút chốc có cảm giác như đang rơi tự do. Bụng tôi cồn cào.
Các tiếp viên ngay lập tức thông báo về thời tiết xấu diễn ra không thể dự đoán trước được, chuyến bay sẽ kéo dài thêm khoảng hai mươi phút nữa cho đến khi tình hình trở nên khá hơn, việc cất cánh mới có thể được thực hiện một cách khả thi. Ngoài cửa sổ vang lên vài âm thanh lóc tóc lóc tóc.
Tôi cầu mong việc này sẽ qua nhanh thôi, vì chẳng ai sẽ chịu được cảnh mà máy bay cứ rung lắc và bên ngoài thì bầu trời tối om. Tôi đánh thức Koike dậy, nghĩ rằng nếu ngủ trong lúc này sẽ không an toàn lắm, và cũng sắp đến lúc máy bay hạ cánh rồi.
Koike khẽ vươn vai, rồi nhanh chóng níu lấy tay áo tôi khi máy bay hạ độ cao một cách đột ngột. Cậu ấy lại quay sang nhìn tôi khi mọi thứ trở nên yên ắng, phương ngữ đặc trưng của vùng Kansai vang lên bên tai tôi.
_ X-xin lỗi...!
Tôi phủi tay trước mũi mình, cười với Koike.
"Mọi thứ đều ổn mà."
Koike gật nhẹ đầu mình, so với lúc cậu ta véo tai Oda thì quả là khác hẳn, hình như những người có tính cách như thế này gọi là tsundere hay gap moe gì đấy.
Bỏ qua điều đấy, tôi lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh bên ngoài đã dần hiện ra sau những đám mây xám xịt và lớp hơi nước đọng trên kính. Mặt đường băng sậm màu cùng với vài ánh đèn chớp tắt hai bên và đám cỏ màu đã hơi ngả vàng đang quay vòng vòng trước mắt tôi. Máy bay cứ chao đảo mấy vòng như vậy được khoảng mười lăm phút, cuối cùng cũng chịu đáp xuống dưới.
Cú tiếp đất không hề dễ chịu chút nào, tôi cảm nhận sự rung lắc truyền từ bánh xe của chiếc máy bay truyền lên ghế ngồi và mặt sàn đến lưng và hai chân tôi. Người tôi tê rần cả lên và rồi những chuyển động trở nên mượt mà hơn một chút khi máy bay chạy trên mặt đất như một chiếc xe, và cuối cùng dừng lại hẳn ở một điểm xác định nào đấy.
Chúng tôi được thông báo rằng chuyến bay đã kết thúc và ai nấy lại vội vã thu dọn mớ hành lí của mình, cứ lần lượt hướng về phía cửa ra mà đi.
Tôi rút trong balô mình một cái ô, ngoài trời lại tiếp tục mưa tầm tã như thế. Gió hắt những giọt mưa vào mắt tôi cay rát. Tôi bung ô, dự định chạy một mạch đến chiếc xe buýt sân bay đang đợi sẵn bên dưới, bỗng sau lưng vang lên một giọng nói lí nhí của ai đó.
_ Xin lỗi...
Tôi quay lại, để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Sau lưng tôi là một cô gái đang ngước lên nhìn mình với một vẻ cầu khẩn. Tôi nhanh chóng đáp lời lại để xua tan đi bầu không khí kì lạ xung quanh mình.
_ Vâng?
_ Tôi quên mất không mang ô...
Cô gái đó lại tiếp tục lí nhí nhìn tôi, giọng nhỏ đến mức tiếng mưa gần như có thể lấn át mất. Cô nghiêng mặt sang một bên, tránh ánh nhìn trực diện đến từ phía tôi, môi mím lại một cách bối rối.
Tôi ngay lập tức hiểu ra cô ấy muốn nói gì, không để mất thêm một giây nào nữa, tôi đưa tay kéo nhẹ tay áo khoác rộng thùng thình của cô đang mặc, nhằm hướng một chút sự chú ý của cô về phía mình. Tôi gật đầu khi đôi mắt trong veo đó ngẩn lên, và rồi chúng tôi nhanh chóng băng qua màn mưa dày đặc đó bên dưới một chiếc ô. Tôi có thể cảm nhận được những giọt nước nặng trịch và lạnh ngắt đó trên hai bờ vai mình.
Tôi để cô gái kia lên xe trước, còn mình thì đóng ô lại mới bước được một chân lên cửa. Thế là lại ướt thêm một mảng nữa trên áo.
_ Chị không sao...cả chứ?
Tôi nhìn cô, thở không ra hơi. Cô vẫn cứ mím môi một cách bối rối như vậy, rồi loay hoay rút trong giỏ xách một xấp khăn giấy, đưa nó về phía tôi bằng cả hai tay. Tôi cũng trịnh trọng và kính cẩn không khéo khi nhận lấy chúng từ tay cô, cảm giác như chúng tôi đối với nhau là những đối tác trong kinh doanh hay gì đó tương tự vậy.
Tôi thấm hết những giọt nước mưa trên trán và tóc mình, rồi lau qua vai áo gần như đã ướt sũng. Đoạn ngước lên nhìn cô, tôi từ tốn hỏi, cố gắng không làm cô phát hoảng vì những từ ngữ đột nhiên thốt ra của mình.
_ Xin hỏi, chị cũng là học sinh trường Keyaki tham gia trại hè ạ?
Cô mím môi, rồi gật đầu một cái.
_ Em là Habu Mizuho, học lớp 2-D. Sắp tới xin được sự giúp đỡ của chị.
Tôi cúi nhẹ người xuống, còn cô thì lại mím môi.
_ Tôi là Watanabe Rika lớp 3-A. C-cảm ơn em nhiều lắm...
Vừa lúc sáng ngồi gần Watanabe Risa-san, giờ lại là Watanabe Rika-senpai, sự tương đồng đến từ tên của cả hai người họ khiến tôi gần như phải mất một vài giây để xác định rằng mình đang nói tên ai. Sẽ không vui vẻ gì cho lắm nếu tôi gọi nhầm tên họ. Một lần nữa lại phẩy tay mình trước mũi với vẻ khách sáo, tôi rút điện thoại trong túi mình ra kiểm tra giờ, chiếc xe buýt khi đó cũng bắt đầu lăn bánh.
Đã 1 giờ 30 phút rồi và tôi cảm thấy hơi đói, có lẽ sau khi rời khỏi sân bay họ sẽ đưa chúng tôi đến một quán ăn nào đó.
Lại tiếp tục đợi những người khác lấy hành lí của mình, tôi tranh thủ thời gian của mình vào mớ game trong điện thoại. Không biết ở sân bay này có pokestop không nhỉ? Và rồi khi ai đó nhảy chồm lên người tôi từ đằng sau, tôi mới giật bắn mình và đánh rơi nó xuống đất. Thủ phạm thì rõ ràng là tên chúa nhây kia.
_ Danaaaaaaa!!!
_ Tớ xin lỗi!!!!! Habuuuu, tớ xin lỗi!!!
Tôi bực dọc cúi xuống nhặt điện thoại lên, một vết nứt dài trên màn hình và nó cũng đã tắt nguồn tối thui. Tuyệt!
_ Không đến nỗi tệ. Hừm...xin lỗi nhé, Habu!!! Tớ hứa sẽ đền bù cho cậu!!!
Cái giọng thì thầm của Oda thay đổi một trăm tám mươi độ khi tôi cau mày quay sang nhìn. Cố gắng nén cục tức trong bụng, tôi càu nhàu với Oda.
_ Làm ơn lần sau đừng có mà làm trò đó nữa! Chả trách tại sao cậu lại nhiều kẻ thù đến như thế.
_ Kẻ thù gì cơ?
"Koike Minami và Moriya Akane kiêm người trong mộng của cậu đấy!"
_ Không có gì...cậu nợ tớ hai chầu đấy Dana...
Tôi định quát thật lớn lên để cả mười chín người kia cùng nghe thấy bí mật lớn nhất của Oda Nana, nhưng thay vào đó lại đột nhiên cảm thấy hụt hẫng không chịu được, bèn thở dài rồi giấu nhẹm đi cho qua chuyện.
Từ đằng xa là tiếng hô lớn của Tsubota - giáo viên phụ trách, giục chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Ngoài màn mưa, một chiếc xe buýt đã đợi sẵn từ trước. Như nhớ ra điều gì đó, tôi tìm bóng dáng lúc nãy bên trong chiếc áo rộng thùng thình kia. Watanabe-senpai, con người ngại ngùng một cách kì quặc với đôi mắt trong veo như mặt hồ phẳng lặng đó. Tôi vội vã chạy tới và đặt vào tay chị chiếc ô.
_ Habu-san!
Chị cố gắng gọi với theo tôi đang nhanh chóng bỏ đi. Lần đầu tiên tôi có thể nghe giọng cô gái ấy rõ đến vậy.
_ Cứ dùng đi senpai! Sau khi đến nơi đưa lại em cũng được. Em có mũ trùm rồi này!
Vừa quay lại nhìn chị ấy, tôi vừa cười và trùm mũ của chiếc áo khoác mà mình đang mặc lên.
------
Cả người tôi lại bị thêm một trận nước tạt vào nữa, nhưng cuối cùng cũng được ngồi trên xe một cách nguyên vẹn và ít "thương vong nhất". Sugai-senpai đợi sẵn ở chỗ ngồi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi.
_ Habu-chan! Chuyện gì đã xảy ra thế? Em không mang ô sao?
Vừa nói, chị vừa dùng khăn lau cho tôi những chỗ bị mưa ướt, một cách bối rối, tôi đưa tay định bắt lấy chiếc khăn chị đang cầm. Không may sao lại đưa tay mình nắm chặt lấy tay chị khiến cả hai chúng tôi đều giật thót.
_ X-xin lỗi!
Không hiểu sao, cả hai lại không hẹn mà cùng một lúc thốt lên như thế, ánh mắt nhìn nhau lại rất ngỡ ngàng.Chúng tôi cũng có lúc tương đồng thế này . Tôi lúc này như lỗi mất một nhịp tim, chỉ biết gỡ lấy những ngón tay của Sugai-senpai và đón lấy chiếc khăn.
Để xóa bỏ bầu không khí kì quặc mà cả hai vô tình tạo ra, tôi chuyển sang chủ đề về Watanabe-senpai ngay lập tức, nếu không thì cả chuyến đi này chúng tôi sẽ không dám đối diện nhau nữa mất.
_ Thực ra thì...nói sao nhỉ? Vì thấy Watanabe Rika-senpai không mang ô nên em đã cho chị ấy mượn mất rồi.
_ Sao em không tới đi cùng với chị? Cứ dầm mưa như thế dễ bị cảm lạnh lắm...
_ Em sợ làm phiền mọi người nên thôi. Mà nếu em dễ bị ốm như vậy thì sao đủ sức tham gia trại hè chứ!
_ Đừng nói vậy chứ! Đi cùng với chị này, dùng ô một mình buồn chán lắm.
Tôi có thể rõ ràng nhìn thấy được chị đang cố bịa ra lí do buồn chán để tôi không phải dầm mưa nữa, senpai thật đúng là tử tế mà. Tôi cười, đoạn gật nhẹ đầu đáp lại với chị ấy.
_ Nè nè, Risa! Nghe thử xem bài này hay cực kì luôn.
_ Ừm...
Trong chốc lát tôi dành sự chú ý của mình sang cặp đôi ngồi cạnh bên. Khác với cái cúi đầu hơi bỡ ngỡ với senpai lúc sáng, Shida Manaka đối với Watanabe Risa lại cởi mở hơn hẳn. Cô tháo chiếc tai nghe ra và đeo nó vào cho Watanabe với một vẻ thích thú. Cô gái kia tỏ vẻ hơi ngạc nhiên sau một vài giây, rồi lại hướng về phía Shida, trông như đang nén một nụ cười nào đó lại.
_ Hay phải không?
Shida vừa nói vừa ra hiệu bằng hai ngón cái giơ lên. Watanabe cũng nhìn cô mà gật gật đầu, rồi không kiềm lại được mà nhăn răng cười toe, cuối cùng cũng lên tiếng lần đầu tiên.
_ Ừ, đúng. Hay lắm!
Họ có hơi gợi cho tôi liên tưởng về một cặp đôi thân thuộc nào đó. Nhưng ngay lúc này, tôi không sao nhớ lại được rằng mình đang nghĩ về ai, chỉ biết im lặng mà quay đi, trả lại sự riêng tư cho hai người họ. Tôi tiếp tục lạc trong mớ suy nghĩ vu vơ của mình, nhưng khi lục tung những kí ức trong bộ nhớ của mình ra, tôi chỉ thấy được một lúc lâu sau đó mình bị mắc kẹt giữa ý định nên nghe nhạc hay tiếp tục với mớ manga đã soạn theo sẵn trong balô từ buổi tối trước đó.
Và rồi từ phía trên, đứng dậy lúc này là Tsubota, dường như lại có thông báo gì đó. Ông ta nói thật lớn để thu hút sự chú ý của cả hai mươi mốt học sinh, cố gắng kéo chúng khỏi những cơn buồn ngủ và những trò tiêu khiển để giết thời gian.
Đầu tiên là thông báo về việc chúng tôi sẽ ăn trưa một quán ăn nào đó cách sân bay khoảng nửa giờ đi xe. Tiếng nước mưa xối ào ào lên nóc xe và khung cửa sổ khiến những lời của Tsubota nói nghe nửa được nửa mất. Đám nữ sinh dường như cũng đã mệt mỏi và chán nản với việc phải nghe ngóng xem giáo viên nói gì, chỉ im lặng được đúng một khoảng, rồi ai lại lo việc nấy. Cứ như là mạnh thầy nói, học sinh làm gì mặc học sinh.
Tôi tựa cằm lên tay, im lặng đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh mình, tỏ ra mình là một trong những đứa biết điều nhất bọn. Tsubota cứ thế mà phát biểu lịch trình chuyến đi bằng một giọng đều đều, mặc cho chẳng có ai lắng nghe ông ta cả. Người đàn ông đó cứ thế mà kết thúc chuỗi thao tác như một cỗ máy của mình mà ngồi xuống, trong khoảnh khắc, lưng tôi đột nhiên sởn hết cả gai ốc.
"Ông ta....vừa lườm mình sao...?"
Tôi nghiêng hẳn người ra về phía bên trái của chỗ ngồi, cố gắng nhìn xuyên qua đám nữ sinh đang chuyền nhau một mớ những món đồ vớ vẩn với ý định xác nhận lại ánh nhìn lạnh hết cả gáy lúc nãy của Tsubota.
Không có gì xảy ra hết, ông ta chỉ ngồi yên tại chỗ của mình phía sau ghế tài xế, khoanh tay lại một cách không hài lòng về những âm thanh ồn ào đến phát bực vang lên đằng sau. Cặp kính gọng đen dày cộm ấy cứ chói lên khiến tôi không thể nhìn rõ được ánh mắt của Tsubota nữa.
Vừa rồi, là ảo giác chăng? Tim tôi như thắt lại. Thật không dễ chịu chút nào hết...có điều gì đó về Tsubota mà tôi không thể nào lí giải được. Một lão già quái đản, ông ta đang nghĩ gì thì có trời mới biết được.
Tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi còn bụng tôi thì nôn nao một cách khó tả. Họ cần phải dừng xe lại ngay bây giờ, tấp vào bất cứ đâu cũng được, cơn mưa xối xả kia cùng tầm nhìn mờ mịt sẽ không dẫn họ đến đâu hết, ngoài ra còn gây ra một sự bất an không hề nhỏ cho tôi. Tấp vào đi! Mau lên nào!
_ Em sao thế? Cảm thấy khó chịu trong người à ?
Bên cạnh, Sugai-senpai đã nhanh chóng đặt một tay của chị ấy lên vai tôi, người chồm về phía trước nhìn tôi với vẻ hơi lo lắng trên mặt. Tôi lúc này như quên hết lời lẽ để trả lời lại với chị rằng mình ổn, chỉ biết nhìn vào mắt chị trân trân mà không nói gì. Tôi chợt để ý đến khung cảnh sau lưng Sugai-senpai.
Chị không kéo rèm lại, vì bên ngoài chẳng có tí ánh nắng nào quá chói chang để có thể làm điều đó. Nước, từng hạt một rơi xuống từ một nơi vô định nào đó trên trời, cuối cùng cũng đáp phải một nơi vô định nào đó trên nóc xe buýt. Tiếp theo, chúng chảy tràn xuống đầy mặt kính, làm tầm nhìn của cả những người đang ngồi bên trong lẫn những người ở ngoài nhìn vào mờ mịt hẳn đi, đoạn chúng rơi vãi xuống mặt đường và tiếp tục nhảy múa trên lớp nhựa đường đen thẫm đó. Tiếng lộp độp lộp độp đinh tai lúc này dường như được nhân lên thêm vài triệu lần nữa khiến thính giác của tất cả như ù đi, đám con gái ngồi phía trên nói chuyện lớn tiếng hơn nhưng chỉ có những kẻ đang giữ im lặng như tôi cảm thấy phiền hà, còn chúng thì không.
Tôi lại trố mắt nhìn mấy giọt nước bị cuốn ngược lại lên nóc xe, có lẽ là do chúng tôi đang đi với một tốc độ nhanh nên mới xảy ra hiện tượng này. Cảm giác khi thấy cảnh tượng đó, giống như thời gian đang ngưng đọng và Trái đất không còn chịu tác dụng của trọng lực nữa, định luật vạn vật hấp dẫn của Newton lúc đó không còn thuyết phục nữa. Nếu vậy thì mọi người ở đây phải lơ lửng chứ? Tựa như những giọt nước ở ngoài kia. Hay là do bầu không gian bên trong chiếc xe này? Có phải chúng là những chiếc tàu vũ trụ mini đang lướt đi với vận tốc nhanh đến mức chúng tôi không thể nào rời đi nơi khác, chỉ dính chặt vào ghế như một đám rối bất động.
_ Habu-chan? Habu-chan? Em sao thế?
Tôi lắc mạnh đầu mình để rũ bỏ những suy nghĩ lung tung đi, đoạn đáp lại senpai bằng một giọng hơi mệt mỏi.
_ Em chỉ cảm thấy hơi chóng mặt một chút thôi. Xung quanh có vẻ hơi náo loạn...
Không phải "hơi náo loạn", mà là quá náo loạn.
_ Có vẻ như mọi người đang khá hào hứng về chuyến đi mà. - Vừa nói, chị vừa cười với tôi, vẻ như cũng phải bó tay với đám con gái ngồi phía trên. - Chỉ tiếc là trời đổ mưa lớn quá nên không nhìn được quang cảnh xung quanh. Hi vọng là mưa sẽ tạnh trước khi đến nơi.
Tôi gật gù đồng ý, nhưng rồi cũng hỏi thêm một vài câu liên quan đến chuyến đi. Qua sự giải thích của Sugai-senpai, khi hướng về phía tây để đi, trước khi đến đảo phải qua một chiếc cầu nối giữa đảo và đất liền với nhau.
Và những cảnh như vậy thường sẽ rất đẹp, nếu không thể chụp hình được thì cũng phải một lần tận mắt chứng kiến. Tuy có thể không sánh được với những địa danh nổi tiếng khác của Okinawa, nhưng những cây cầu bắc ngang giữa đất liền và đảo như thế này quả thực là những kiệt tác được tạo bởi bàn tay con người.
Tôi gật gù ngẫm nghĩ một hồi lâu những điều như thế. Tiếng mưa dội dần dần trở nên mềm mỏng hơn phía ngoài lớp kính dày của cửa sổ, và điều đó dường như cũng làm giảm dần đi âm lượng của đám con gái ngồi phía trên. Bánh xe lăn trên mặt đường một cách êm ái và ánh sáng xanh nhè nhẹ xuyên qua làn mưa đang từ từ khiến mắt tôi díp lại, đầu óc trở nên mơ màng đi đâu đó không biết. Tôi định buông xuôi và để cơn buồn ngủ đó lấn át thì bên cạnh, một ai đó đã nhanh chóng gục đầu vào vai tôi rồi.
------
“Không thể để chuyện đó xảy ra được!”
Một giọng nam đanh lại phát ra từ một góc nào đó của xe. Nhưng tôi không thể nào nhận ra được đó là giọng của ai. Tsubota ư?
Mắt tôi cứ díp lại một cách nặng trịch và đầu tôi nhức như búa bổ. Phải ngủ trong tư thế ngồi như thế này quả không hề dễ chịu tí nào, nhưng tôi vẫn cố gắng chợp mắt thêm một lúc nữa.
“Đã đến nước này rồi thì không còn thời gian mà quay lại nữa! Đừng làm rầm rộ một chuyện cỏn con như vậy!”
Ai đó đang cãi nhau với Tsubota sao? Qua điện thoại? Vì xung quanh tôi lúc này ngoài một giọng duy nhất mà tôi đoán là của ông ta ra, thì chẳng có ai khác cả. Mọi thứ đều lặng im, tất cả đều đã thấy mệt mỏi vì chuyến đi dài và đã thiếp đi rồi. Tôi cảm nhận được chỉ duy nhất chuyển động đều đặn của bánh xe.
“Chắc gì chúng sẽ làm thế thật?”
Tôi thực sự đã cảm thấy hơi cáu gắt, lúc này mở mắt ra, toan ngồi dậy và bước lên nói một câu để Tsubota dừng việc nói to oang oang như thế, nhưng toàn thân cảm thấy như có tảng đá đè lên.
Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ chói lóa một cách kì cục, tôi đưa tay mình lên để che bớt đi thì cảm thấy nó cũng nặng như đeo chì. Gáy tôi đau nhói còn đầu thì cứ ong ong nhức. Hi vọng chỉ là say xe.
Tôi chỉnh lại tư thế ngồi của mình, Sugai-senpai bên cạnh cũng còn say giấc, mọi người trong xe cũng “tranh thủ” thời gian mà thiếp đi từ lâu. Tay tôi lục điện thoại trong túi, kiểm tra giờ giấc. Ba giờ chiều rồi ư? Và xe cứ chạy liên tục như thế mà không hề dừng ở một trạm nào, thật kì lạ. Có lẽ họ không muốn đánh thức chúng tôi dậy…
Tôi đưa hai tay lên vươn vai, cả cơ thể phải duy trì tư thế ngồi như thế này suốt mấy tiếng đồng hồ đã mỏi nhừ cả rồi. Cổ họng lúc này cũng trong vô thức bật ra một tiếng rên nhẹ.
_ Suỵt!
Một ai đó dừng tôi lại trước khi một âm thanh nào kịp phát ra. Tôi nhìn qua bên tay trái mình, là Watanabe Risa, bên cạnh là một Shida Manaka đang say ngủ. Đôi mày ấy cau lại, từ trong túi áo, tay cậu ta rút ra một cái điện thoại, đoạn gõ gì vào đó, đối thoại bằng cách này ư?
“Đừng nói gì cả.”
Tôi nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình khi Watanabe giơ nó lên trước mắt mình. Tại sao chứ?
Như hiểu được những gì tôi đang nghĩ, Watanabe lại cắm cúi gõ câu trả lời lên.
“N46 đang...Tsubota…”
Chưa kịp đọc hết dòng chữ, chiếc điện thoại của Watanabe đã rơi xuống đất. Bên ngoài phát ra một tiếng nổ chói tai.
_ Chết tiệt!!!
Tsubota gào lên. Ông ta đột nhiên đứng bật dậy từ chỗ ngồi của mình, tức tối chạy xuống phía dưới của xe. Cả tôi lẫn Watanabe đều hoảng hồn, tưởng rằng Tsubota đã phát hiện ra cuộc trao đổi của chúng tôi, nhưng thực ra không phải. Ông ta dừng lại giữa xe, mắt nhìn ra cửa sổ bên phía của tôi. Tai tôi lúc này đã ù đặc vì tiếng nổ ban nãy, đám con gái ngồi phía trên cũng giật thót và bắt đầu xôn xao bàn tán.Cả xe buýt trước kia đã ồn ào lúc này còn náo loạn hơn bao giờ hết.
Đến khi một lúc sau, có ai đó hét lên “Chiếc cầu đó đang đổ xuống kìa!” thì tôi mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Cả đám đổ xô ra nhìn cảnh chiếc cầu lớn bên cạnh đột nhiên nổ tung và hiện giờ đang nát vụn thành những mảnh bê tông lớn, khói bụi bốc lên mù mịt cùng với nước biển văng lên tung tóe khi những mảnh lớn ấy rơi xuống. Lửa bùng lên từ những chiếc xe xấu số nằm trong tâm vụ nổ, tiếp tục gây ra nhiều vụ nổ nhỏ khác. Xăng và dầu từ xe tràn đầy ra mặt đường, tiếp tục bắt lửa và cháy phừng phực. Đáng sợ nhất là những người đang mắc kẹt bên trong đám khói lửa ấy. Họ sẽ bị thiêu sống mà không có cách nào để thoát ra được. Nhưng khoảng cách từ xe chúng tôi đủ xa để không phải chứng kiến hình ảnh đó. Vậy mà không hiểu sao, tim tôi vẫn cứ đập thình thịch và mồ hôi tôi vẫn cứ túa ra trong vô thức.
Đám con gái hét lên một cách hoảng loạn, “tôi không muốn chết”, “hãy đưa tôi ra khỏi đây”, “tôi muốn về nhà”, hay những câu khác với nội dung tương tự vậy. Tôi vẫn cứ giữ im lặng và ngồi yên tại chỗ của mình, đơn giản là vì nỗi sợ hãi trong tôi đã quá lớn, nó khiến tay chân tôi phải run rẩy và cứ cứng đờ lại, còn đầu óc thì đã trở nên trống rỗng.
Tôi không điều khiển được cơ thể mình nữa, nước mắt tôi lã chã, hai tay tôi nắm chặt lấy tay vịn của ghế ngồi và cào cấu nó một cách không tự chủ.Tôi làm sao thế này?
_ Aaaaaa...aaaa….
Tôi ôm mặt nức nở khóc. Cái thứ cảm xúc quái quỷ gì thế này?! Nó đang ăn mòn tôi từng chút một. Tôi cảm thấy thật buồn nôn và kinh tởm. Một âm thanh từ đâu đó len lỏi qua những tiếng khóc và gào thét hoảng loạn, đập vào đôi tai đang ù đặc của tôi.
_ Sensei! Ta rút lui chứ? Lời cảnh cáo của chúng là thật!
Đó là lời của bác tài xế, dường như Tsubota và ông ấy biết gì đó. “N46” - Watanabe đã cố gắng nói với tôi những gì cậu ấy nghe điện từ cuộc nói chuyện trên điện thoại của Tsubota, liệu chúng tôi đang dấn thân vào trong những gì? Tôi thực sự không tài nào trả lời được những câu hỏi mà tự bản thân mình đặt ra được.
Tsubota sau một lúc lâu chôn chân ở giữa xe buýt và nhìn vụ nổ một cách căng thẳng cuối cùng cũng sực nhận ra không khí chết chóc xung quanh. Ông ta quay sang và lớn giọng, như ra lệnh cho tất cả phải làm theo.
_ Nghe đây!!! Mọi người ngồi yên tại chỗ của mình, không được di chuyển đi đâu hết! Tất cả… - Đoạn Tsubota tiến đến ghế ngồi của mình, cúi xuống để nhặt một vật gì đó.
Đám con gái vừa mới giữ trật tự được một lúc sau khi Tsubota lên tiếng, lúc này lại trở nên xôn xao.
Là một khẩu súng.
Tsubota rút ra một khẩu súng, ông ta lên đạn, xong xuôi mới tiếp tục câu nói của mình.
_ Hiện giờ, sinh mạng của mọi người trên chiếc xe này do ta quyết định.
Đôi mắt ấy liếc xuống cả đám chúng tôi và trừng lại đầy sát khí. Tất cả đều im bặt, ngay cả một tiếng nấc hay hổn hển đều cố gắng mà kiềm chế lại. Sự trừng phạt cho những kẻ không biết giữ im lặng đang nằm trước mắt và thật sự không khó để tìm ra những kẻ ngu ngốc muốn đâm đầu vào cái chết ngay lúc này.
Tsubota nhìn từng gương mặt một, từ những người đang ngồi ở phía trên, rồi từ từ lia mắt xuống Sugai-senpai, xuống Shida và Watanabe, cuối cùng là lia mắt xuống nhìn tôi. Ông ta nhếch mép cười, vẻ mặt vừa biểu lộ nét hài lòng, vừa có nét của một kẻ tâm thần thích lấy việc giết chóc ra làm thú vui tiêu khiển. Tôi rùng mình, mồ hôi trên trán túa ra, nỗi sợ hãi trong tôi lúc này lớn hơn bao giờ hết. Sợ cái chết đang chực chờ ở phía trước.
Tsubota ngay sau đó quay phắt người lại, đoạn thản nhiên tiến tới bên cạnh bác tài xế, phấn khởi nói.
_ Cứ tiếp tục lên đường thôi. Hình như vẫn còn một lối khác dẫn tới đó nhỉ?
_ Như vậy có ổn không...sensei?
_ Chẳng sao cả. Chỉ cần gửi cho chúng một thông điệp là tất cả đều ổn thỏa hết.
Đáp lại câu nói của Tsubota là một sự im lặng, tất cả lúc này chỉ biết phục tùng theo lời của hắn. Chiếc xe lúc này bất chấp luật lệ đã quay đầu lại và chạy trốn khỏi khung cảnh hỗn loạn khi nãy. Giao thông trở nên ùn tắc và tiếng còi xe cứu hỏa và cứu thường từ đằng xa dường như đã vang tới tận tai tôi.
Tôi nhắm mắt và dùng tay bịt hai tai mình lại, tôi không muốn phải nghe hay nhìn thấy bất cứ điều gì nữa. Nhưng trong tâm trí tôi, hình ảnh hoàn mỹ của Moriya Akane và những điều cậu ấy nói cứ lấp đầy trong bất cứ suy nghĩ nào của tôi.
Cậu ta biết trước được chuyện này sẽ xảy ra sao?! Và những câu hỏi đó đối với tôi chỉ là mồi nhử xem chúng tôi đã thực sự rơi vào cạm bẫy rồi hay chưa. Liệu đây là gì? Một cuộc khủng bố?
Cảm giác như có ai đó đang quan sát, tôi ngước mặt lên nhìn. Một Moriya đang quay xuống, đôi mắt nâu thẳm tuyệt đẹp đó hướng về phía tôi. Nhưng gương mặt cậu ta thì vô cảm đến đáng sợ. Tôi không còn điều gì để nói thêm về cậu ấy nữa, trong mọi thời điểm và mọi trường hợp, xung quanh Moriya luôn toát ra một vẻ đẹp đến kì lạ. Vẻ đẹp chết người thu hút ánh nhìn của cả hai giới và mọi xu hướng tính dục. Nhưng hình ảnh đó đang dần trở nên méo mó và hóa thành một thứ gì đó đáng sợ hơn cả quỷ dữ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét